Bất đắc dĩ nha đầu kia căn bản là không phát hiện nhắc nhở của cô, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Sao ngăn cản được a! Em trực tiếp theo chân bọn họ cùng đi, sau đó dùng sức một mình đấu với mười mấy nam sinh cao to khỏe mạnh, đem bọn họ tất cả đều đánh ngã! Ha ha ha…… Hôm nay thật sự là quá đã!”
“Ai, Tiểu Hoa, em ít nói vài câu đi!” Tần Mộng Oanh thở dài.
“Chị Mộng Oanh, lúc chỉ có hai người chúng ta chị gọi em là Úc Huân đi! Hạ Như Hoa tên này thật sự là quá nhẹ nhàng, tên mới của chị rất dễ nghe, Hoa Thủy Nguyệt, hoa trong gương, trăng trong nước, như một giấc mơ, thật đẹp a! Ha hả……”
Hạ Úc Huân tiếp tục phấn khởi nói: “Em nói cho chị biết nha! Vừa rồi em cùng mấy nam sinh kia uống rượu, bọn họ trước kia đều nghiêng con mắt nhìn em, bây giờ đều lau mắt mà nhìn, sùng bái vô cùng……”
Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà than nhẹ một tiếng lắc đầu:“ Cô giáo Tiểu Hoa, cô vẫn là tự giải quyết cho tốt đi!”
“Làm sao vậy a?” Hạ Úc Huân vô tội mà chớp chớp mắt, chị Mộng Oanh đêm nay nói chuyện sao lại kỳ quái như vậy?
Giây tiếp theo, cô rốt cuộc hiểu được.
Cô trơ mắt nhìn một thân ảnh nho nhỏ xốc khăn trải bàn lên, từ dưới bàn bò ra.
Không sai, tiểu shota đáng yêu đẹp trai đến cực kỳ bi thảm kia, đúng là Tiểu Bạch, tâm can bảo bối của cô.
Hạ Úc Huân quả thực sợ tới mức hồn phi phách tán, chột dạ không thôi mà lắp bắp nói: “Ách, Tiểu…… Tiểu…… Tiểu Bạch! Con…… Con không phải ngủ rồi sao? Trốn ở trong bàn đế làm gì a?”
Hạ Tiểu Bạch – cậu bạn nhỏ bình tĩnh mà đem một cái muỗng đưa cho cô, nói: “Con nhặt cái muỗng.”
“A, cái muỗng này thật xinh đẹp a! Ha ha……” Hạ Úc Huân cười gượng ý muốn chuyển đề tài.
Khó trách vừa rồi chị Mộng Oanh làm mặt quỷ với cô, thì ra là vì Tiểu Bạch ở chỗ này, lần này thật sự thảm!!!
“Cái kia, mẹ đi tắm rửa!” Hạ Úc Huân vừa định chuồn, Tiểu Bạch đứng ở đằng sau cô giòn giã chất vấn: “Mẹ, hôm nay mẹ đánh nhau!”
“Ách……” Hạ Úc Huân nhìn trần nhà rồi lại nhìn sàn nhà, nhưng lại không dám nhìn con trai bảo bối.
Cậu nhóc vừa nói vừa bò lên trên ghế, ghế dựa quá cao bò không lên được, Hạ Úc Huân lập tức ân cần mà chạy chậm qua từ dưới nách đem cậu bé bế lên, đặt trên ghế, tiếp theo, quy quy củ củ mà đứng ở một bên tiếp thu răn dạy.
“Mẹ còn uống
rượu!” Bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch sắc mặt vô cùng nghiêm túc mà tiếp tục nói.
Hạ Úc Huân rối rắm không thôi mà gãi đầu: “Cái này……”
Hạ Tiểu Bạch: “Về muộn!”
Hạ Úc Huân: “Cái kia……”
Hạ Tiểu Bạch: “Mẹ, mẹ lại không ngoan!”
“Tiểu Bạch a, mẹ biết sai rồi!” Hạ Úc Huân buồn bã ỉu xìu mà gục đầu xuống.
Thấy Tiểu Bạch muốn xuống ghế dựa, Hạ Úc Huân lại lập tức ân cần chạy qua đem cậu ôm xuống, nói: “Tiểu Bạch, lúc này con tha thứ cho mẹ được không?”
“Mẹ! Mẹ luôn là như vậy, lần này, con thật sự sinh khí!” Tiểu Bạch xoay người liền đi.
“Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu Bạch……” Hạ Úc Huân sốt ruột mà đuổi theo, kết quả mới vừa đuổi theo chưa được vài bước liền bởi vì men rượu phù phù một tiếng té lăn trên mặt đất.
“Ôi, đau quá……”
“Mẹ ——” Tiểu Bạch lập tức khẩn trương mà chạy tới, hỏi: “Mẹ, mẹ có sao không?”
“Có, đau quá a!” Hạ Úc Huân đáng thương tội nghiệp mà lật đầu gối đỏ lên cho cậu bé xem.
“Ai bảo mẹ uống rượu, rồi lại té ngã!”
“Ô ô ô…… Thật sự đau quá! Tiểu Bạch, mau thổi cho mẹ!” Hạ Úc Huân cố gắng rơi nước mắt.
Tiểu Bạch một bộ không tình nguyện, nhưng vẫn đem đôi môi hồng hào ghé sát lại, ôn nhu mà giúp cô thổi, thổi xong còn oán giận một câu: “Thật hết cách với mẹ rồi!”
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bạch, Tiểu Tiểu Bạch…… Mẹ rất yêu con nha!” Hạ Úc Huân lấy lòng mà thò lại gần.
“Thật ghê tởm.” Khuôn mặt nhỏ của cậu bé có chút không được tự nhiên.
“Tiểu Bạch, chẳng lẽ con không yêu mẹ sao? Không yêu sao? Thật sự không yêu sao? Mẹ thật đáng thương!” Hạ Úc Huân làm Tây Thi ôm ngực, quay đầu đi chỗ khác gạt nước mắt.
Cậu bé nhìn dáng vẻ “Cực kỳ bi thương” của cô, khuôn mặt nhỏ cứng đờ, rốt cuộc rầu rĩ mà mở miệng: “…… Yêu.”
“Mẹ liền biết!” Hạ Úc Huân tức khắc vui vẻ ra mặt, nào còn có chút dáng vẻ thương tâm.
Tần Mộng Oanh bên cạnh bất đắc dĩ mà lắc đầu, mẹ con này, có đôi khi thật đúng là phân không rõ rốt cuộc ai là người lớn ai là trẻ con.