Lãnh Tư Thần đứng dưới một cây đào, ảnh ngược trong con ngươi thâm thúy là lửa trại trơ trụi cách đó không xa.
Anh tùy ý mà ngồi xuống trên bãi cỏ, một mình hưởng thụ sự trong veo mà mát lạnh.
Một lát sau, anh nhìn thấy một người hóa trang áo giáp kỵ sĩ thời Trung cổ đi về phía mình.
Lãnh Tư Thần đang nghi hoặc, chỉ thấy người nọ đi đến trước mặt anh, đưa một ly nước trái cây cho anh, sau đó hướng anh nói: “Không thể tin nổi vũ hội hóa trang nơi này làm cũng rất thú vị! Cũng coi như không uổng công đến!”
Thanh âm này là……
“Cung Hiền Anh?” Lãnh Tư Thần nhướng mày.
“Anh một mình ngồi ở chỗ này một bộ cự nhân xa ngàn dặm, người sống chớ lại gần! Không phải tôi, anh cho rằng còn có ai dám đến gần anh a!”
Cung Hiền Anh vừa nói vừa tháo mặt nạ lông vũ màu vàng của tướng soái xuống, sau đó đem một chồng quần áo cùng một mặt nạ răng nanh trắng bệch ném cho Lãnh Tư Thần, nói:“Tôi chọn cho anh, đẹp chứ!”
“Thứ gì?” Lãnh Tư Thần nhíu mày.
“Nhập gia tùy tục, trước mười hai giờ đều phải hoá trang đeo mặt nạ. Chờ một chút chúng ta có thể mỗi người đi tìm bạn nhảy đêm nay của mình, tới 12 giờ đêm, mọi người cùng lấy mặt nạ xuống, nhìn thấy người cùng nhảy múa với mình. Có phải rất lãng mạn hay không?” Cung Hiền Anh hưng phấn mà nói.
Cung Hiền Anh này tạo hình kỵ sĩ đeo kiếm thời Trung cổ, khiến cả người cô khí khái hào hùng bức người, nếu cô không lên tiếng, thật đúng là nhìn không là phụ nữ.
Mà cô chọn cho Lãnh Tư Thần là trang phục bá tước ma cà rồng thời Trung cổ trong lâu đài cổ.
Mặt nạ là trắng bệch, răng nanh sắc bén. Quần áo là trang phục Gothic điển hình, áo da màu đen cao cổ bó sát người cùng với thập tự giá màu đen có hoa văn phức tạp treo lên, cà vạt màu đen nới rộng, mặc áo khoác sa tanh thắt lưng đen, vạt áo dài màu đen cắt nghiêng, ưu nhã mà lại gợi cảm.
Phong cách dây nhỏ giản lược được cắt may chẳng những có thể thon dài thân hình, miêu tả dáng người ma quỷ, mà càng thể hiện ra sự trầm ổn cùng ngưng trọng, lộ ra cảm giác thần bí mê người
lại xa cách.
“Không cùng anh nhiều lời nữa, tôi muốn qua chơi, bai ~”
Sớm đã thành thói quen với tính cách không nói một lời của Lãnh Tư Thần, Cung Hiền Anh vỗ vỗ mông đứng lên, sửa sang lại một chút mặt nạ của mình, ha ha cười, nói: “Có lẽ đêm nay sẽ có thu hoạch không tồi nha!”
……
Sau mười phút, quảng trường vũ hội náo nhiệt xuất hiện thêm một vị bá tước ma cà rồng.
Lãnh Tư Thần tùy tiện tìm một vị trí không có ai ngồi xuống, nhìn khắp nơi là đủ loại kiểu dáng trang phục thiên kỳ bách quái, có cô hầu gái đáng yêu, có miêu nữ gợi cảm, có phù thủy thần bí, có hoàng tử cao quý, có Zorro chính nghĩa, có ác ma tà ác…
Ánh mắt đang lưu chuyển, dừng lại trên người một cậu bé cách đó không xa.
Sở dĩ anh chú ý, là bởi vì đứa nhỏ này giống hệt anh, cũng là một thân trang phục ma cà rồng.
Bất quá, trang phục giống nhau, anh mặc vào sẽ sợ tới mức không có bất cứ ai dám đến gần, đứa bé kia thoạt nhìn lại đáng yêu đến mức khiến người ta nhịn không được muốn đến gần, ngay cả hai cái răng nanh nhỏ cùng cánh dơi sau lưng cũng lộ ra vài phần bướng bỉnh.
Vài cô gái vây quanh cậu, trong chốc lát kéo tay cậu, trong chốc lát lại sờ mặt cậu, thậm chí hiếu thắng hôn cậu.
Thần sắc cậu bé ma cà rồng nho nhỏ có vài phần bất đắc dĩ……
Đột nhiên, một cô bé chạy như bay đến, phía sau một cậu bé mập mạp giơ cái mâm tròn ánh vàng rực rỡ lên.
cô bé khoa tay múa chân một phen, quang minh chính đại mà hô: “Ta muốn đại biểu ánh trăng, tiêu diệt các ngươi!”
Vẻ mặt ma cà rồng nho nhỏ từ bất đắc dĩ biến thành sắp sửa sụp đổ, hỏi: “Niếp Niếp, trong tay Tân Tiểu Bảo cầm là cái gì?”