Hạ Úc Huân kiềm nén sự chột dạ, trong lòng yên lặng đếm thời gian, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, giây tiếp theo, mở miệng nói: “Chủ quản của chúng tôi là…… Nhìn kìa, pháo hoa!”
Trong phút chốc, giữa màn đêm nở rộ ra rất nhiều pháo hoa rực rỡ.
Ngay sau đó, tiếng chuông báo 12 giờ vang lên.
Hạ Úc Huân trống ngực đập thình thịch, không được, chỉ tránh được nhất thời, cô hiện tại không thể không chạy trốn.
Tuy rằng chị Mộng Oanh vẫn luôn nói cô thay đổi rất nhiều, nhưng không dám đảm bảo anh sẽ không nhận ra mình. Hơn nữa cô cũng không dám mặt đối mặt với khuôn mặt sau mặt nạ kia.
Cô muốn rút bàn tay ra, Lãnh Tư Thần lại bất động thanh sắc mà nắm chặt, nói: “Dựa theo quy định, có phải nên tháo mặt nạ xuống hay không?”
“Kỳ thật bộ dáng tôi rất xấu, cho nên vẫn không xem sẽ tốt hơn, nếu không thật sự là phá hư không khí!” Hạ Úc Huân cười gượng nói.
“Không sao, tôi không ngại.” Ý này của Lãnh Tư Thần là khăng khăng muốn xem.
Chẳng lẽ anh thật sự hoài nghi? Hạ Úc Huân đen mặt ho nhẹ một tiếng: “Nhưng, tôi để ý!”
“Cô hình như là nhân viên làm việc nơi này, hẳn là càng hiểu quy tắc vũ hội hơn tôi.” Cô càng che giấu, anh càng hoài nghi, trong nháy mắt, anh cơ hồ đã kết luận cô gái trước mắt này chính là Hạ Úc Huân.
“Vậy được rồi! Nếu anh kiên trì……” Hạ Úc Huân không đếm xỉa đến.
Thứ nhất, cô đánh cuộc người trước mắt này căn bản không phải Lãnh Tư Thần; thứ hai, cô đánh cuộc cho dù anh là Lãnh Tư Thần cũng nhận không ra mình sau 5 năm; thứ ba, lớ như đến lúc đó bị nhận ra, cô liền chết cũng phải chối.
“Vậy…… Anh tháo trước!” Hạ Úc Huân tranh đấu cuối cùng.
“Ưu tiên phụ nữ.” Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc nói.
Hạ Úc Huân ở trong lòng nguyền rủa một tiếng, cái tên đáng chết này.
Quả nhiên mặc kệ là 5 năm trước hay là 5 năm sau đều đấu không lại anh.
Tay cô nắm chặt góc chiếc mặt nạ……
Giây tiếp theo, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên tạm thời cứu vớt cô.
“Tôi nghe điện thoại.” Hạ Úc Huân như trút được gánh nặng, xin lỗi mà nhìn anh một cái, đi đến bên cạnh nhận cuộc gọi.
“Chủ quản, không ổn, Tiểu Bạch đột nhiên té xỉu.” Hạ Úc Huân nghe người đầu bên kia nói.
Lãnh
Tư Thần chỉ nhìn cô gái trước mắt không biết nghe được cái gì, đôi môi đỏ thắm đột nhiên mất đi huyết sắc, khóe môi cắn chặt, thoạt nhìn vô cùng hoảng loạn.
“Rất xin lỗi, tiên sinh, trong nhà xảy ra một chút việc, tôi phải rời đi.” Hạ Úc Huân vội vàng nói xong liền biến mất trong đám người.
Lúc Lãnh Tư Thần đuổi theo, xung quanh mờ mịt, đã không thấy thân ảnh của cô.
Là chuyện gì, khiến cô nôn nóng như vậy……
-
“Tiểu Bạch!” Hạ Úc Huân chạy như bay về, thở hồng hộc mà xuyên qua đám người, chen vào giữa.
“Mẹ……” Lúc này Tiểu Bạch đã tỉnh lại, chỉ là rất yếu ớt, không có thần khí hoạt bát như ngày thường, ỉu xìu như sương đánh cà tím.
Hạ Úc Huân đau lòng hệt như bị kim đâm, nhưng hoàn toàn không lộ ra, ôn nhu đem cậu nhóc bế lên, cười tủm tỉm mà nhìn cậu, nói: “Không có việc gì bảo bối, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi!”
Nhìn bộ dáng mỉm cười của Hạ Úc Huân mọi người cũng đều nhẹ nhàng thở ra, hẳn là không có chuyện gì lớn.
Trời biết, trong lòng cô có bao nhiêu hoảng loạn, bao nhiêu khổ sở.
Nhưng, cô không thể biểu hiện ra ngoài, cô sẽ không ở trước mặt Tiểu Bạch biểu lộ ra một chút khổ sở cùng đau thương nào, như vậy sẽ khiến tâm lý cậu gánh nặng cùng bóng ma.
Bởi vì 5 năm trước cô từng tự sát, làm cho sau khi Tiểu Bạch sinh ra sức khỏe vẫn luôn rất yếu, rất dễ sinh bệnh, hơi vận động quá độ một chút đều sẽ té xỉu.
Tuy rằng loại tình huống này rất thường gặp, phương pháp xử lý cô đã rất quen thuộc, nhưng Hạ Úc Huân vẫn có chút không yên tâm, lập tức mang theo Tiểu Bạch đi bệnh viện một chuyến, vẫn là kiểm tra một chút sẽ an tâm hơn.