“Mẹ, con không có ý này……” Nhìn Hạ Úc Huân khổ sở, Tiểu Bạch tức khắc hoảng sợ, đứng dậy ôm đầu cô an ủi: “Mẹ, mẹ đừng khóc a! Con thật sự không có ý ghét bỏ mẹ!”
Vốn đang giả vờ, nhưng đượcTiểu Bạch an ủi, nước mắt Hạ Úc Huân lại như thế nào cũng nhịn không được.
Lần nói chuyện này cứ như vậy không bệnh mà chết, Hạ Úc Huân hiểm hiểm tránh được một kiếp.
Nằm ở trên giường, Tiểu Bạch đau lòng mà vươn tay nhỏ lau nước mắt cho mẹ, lẩm bẩm tự nói: “Mẹ, mặc kệ ai phản bội mẹ, con đều sẽ không phản bội người. Mẹ đã chịu thương tổn, con sẽ vì mẹ nhất nhất đòi lại!”
Chờ Hạ Úc Huân ngủ, Tiểu Bạch lén bò dậy, một lần nữa ngồi trở lại trước bàn, mở một bản đồ đường đi lớn đã khoanh tròn màu đỏ, còn có khối đậu hủ lớn lớn bé bé từ trên báo chí tạp chí giảm xuống, cùng với ảnh chụp sợi dây lắc tay đối chiếu.
Tuy rằng không từ trong miệng mẹ có được đáp án chính xác, nhưng cậu có thể xác định người trên báo chí kia, chính là ba cậu!
-
Chẳng mấy chốc đã qua một tuần.
Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, lại là một ngày mưa dầm.
Tựa hồ mấy ngày qua thời tiết vẫn luôn âm u cũng đang dự báo kết quả không tốt.
Hôn tin đã truyền ra suốt bảy ngày, vẫn một chút tin tức đều không có.
Qua nhiều năm như vậy, số của Lãnh Tư Thần vẫn luôn không thay đổi, ngay cả nơi ở cũng vẫn là chung cư Cẩm Uyển. Bởi vì, chỉ có nơi đó còn sót lại ký ức an ủi anh.
Mấy ngày nay tất cả mọi người đều không dám gọi điện thoại cho Lãnh Tư Thần, bởi vì mặc kệ là ai gọi, anh nhất định phát hỏa.
Lần lượt hy vọng, lại lần lượt thất bại, bảy ngày này khiến anh sức cùng lực kiệt.
Cung Hiền Anh đem từng bực bội và đau khổ của Lãnh Tư Thần thu vào trong mắt, cô không thể không thừa nhận, bộ dáng của một người đàn ông lạnh nhạt kiêu ngạo cao cao tại thượng vì tình khổ sở như vậy thật sự có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào vì điều này mà điên cuồng.
Ngay cả cô đều nhịn không được xen vào việc người khác mà đi an ủi anh vài câu, chẳng qua anh trước nay đều không cảm kích.
Mỗi lần chỉ cần cùng người này nói chuyện,
khoảnh khắc hảo cảm của cô với anh trong khoảnh khắc liền không còn sót lại chút gì.
Thời gian bảy ngày, Lương Khiêm đang bị buộc liều mạng làm một hôn lễ xa hoa.
Rốt cuộc vẫn là tới ngày hôn lễ rồi.
Khách quý lục tục vào chỗ ngồi, nhân vật nổi tiếng giới chính thương, danh viện phu nhân đều tề tụ. Đây đó nâng chén cạn ly, ăn uống linh đình.
Tiệc cưới xa hoa náo nhiệt như thế, đương nhiên lực ảnh hưởng với hai nhà không phải không có quan hệ.
Các khách mời ngoài trừ hướng chủ nhân chúc thọ, con qua lại nói chuyện phiếm cùng trao đổi tin tức thương trường là mục đích chủ yếu, rốt cuộc rất nhiều dự án công ty hợp tác đều dưới bầu không khí nhẹ nhàng này mà có cơ hội triển khai.
Lãnh Tư Thần rất ít khi chuẩn bị mở tiệc, cũng rất ít khi tham gia tiệc, cho nên hôm nay cơ hội như vậy đối với hữu ý muốn kết giao của anh thật sự là ngàn năm một thuở.
Lương Khiêm khẩn trương mà nhìn đồng hồ, còn có mười phút xe hôn lễ liền tới rồi.
Hôm nay tới không ít người, ngay cả Uất Trì Phi xin công tác xa dài hạn để trốn tránh Lãnh Tư Thần cũng từ bên kia đại dương bay trở về.
Uất Trì Phi vừa xuống máy bay liền ngựa không dừng vó đuổi tới tiệc cưới, vội vàng mà từ trong đám người náo nhiệt tìm được Lương Khiêm, thở hồng hộc nói: “Lương Khiêm, cậu làm cái gì?”
Lương Khiêm đang vội vàng bố trí hiện trường lúc rảnh rỗi liền trừng hắn một cái, nói:“Tôi đang làm cái gì, anh không thấy sao?”
“Lão đại anh ấy…… Thật sự muốn kết hôn?” Uất Trì Phi một bộ không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo phẫn nộ mà oán trách nói: “Cậu sao lại không nói sớm! Một ngày trước khi kết hôn mới nói cho tôi!”