Trong phút chốc, Lãnh Tư Thần phiên bản nhí hấp dẫn ánh nhìn mọi người, mưu sát vô số phim nhựa.
Rượu vang đỏ trong tay Lãnh Tư Triệt đều bắn ra, Uất Trì Phi nghẹn họng nhìn trân trối, Lương Khiêm ngẩn ra tại chỗ nhìn chằm chằm mặt cậu bé kia, chậm chạp thẫn thờ.
Lãnh Tư Thần ngàn tính vạn tính, lại tuyệt đối không tính đến, anh không có chờ được Hạ Úc Huân đến, lại chờ con trai anh…… đến rồi?
Anh khiếp sợ thất thần nhìn khuôn mặt nhỏ như từ khuôn mẫu khắc ra hệt như khuôn mặt mình lúc còn nhỏ, tim đập rơi vài nhịp, hô hấp dồn dập, máu vốn dĩ sớm đã nguội lạnh, mãnh liệt quay cuồng.
Giờ khắc này nhìn thấy Tiểu Bạch, kỳ vọng mãnh liệt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đánh vào lòng anh, hơn nữa cường hãn xâm nhập toàn bộ cảm quan, khiến anh nhịn không được cả người run rẩy không ngừng.
Lãnh Tư Thần từng bước một đi về phía phiên bản nhí của mình, liều mạng đè nén cảm xúc kịch liệt của mình để tránh dọa đến cậu, cố hết sức để làm mình có vẻ thân thiết chút, sau đó mới đi đến trước mặt cậu, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nhìn, gằn từng chữ một hỏi: “Nói cho chú biết, mẹ con là ai? Cô ấy ở đâu?”
Tiểu Bạch vừa định nói chuyện, di động trước ngực đột nhiên vang lên, vì thế cũng không vội mà trả lời, không nhanh không chậm mà nhấn nghe điện thoại.
Tức khắc, đầu bên kia di động truyền đến thanh âm tức muốn hộc máu của Hạ Úc Huân:“Tiểu tử thúi, đã chạy đi đâu! Về nhà nấu cơm! Con không phải nói buổi tối phải làm salad cho mẹ sao, không được chơi xấu……”
Đã đến giờ, Tiểu Bạch cùng Niếp Niếp lại chưa trở về, cho nên Hạ Úc Huân không yên tâm mà gọi điện thoại qua.
Di động của Tiểu Bạch là tự cậu kiếm tiền mua, cô cái người làm mẹ nói cái gì “Trẻ con có di động sớm như vậy không tốt” tất cả đều là vô nghĩa, đứa nhỏ này thật sự có chủ trương.
Bất quá, có di động cũng rất tiện, ví dụ như loại tình huống này.
Tiểu Bạch cố ý ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt khẩn trương đến sắp hít thở không thông một cái, giòn giã hướng di động nói: “Mẹ nha! Ba hỏi con mẹ là ai, Tiểu Bạch có nên nói hay không?”
Bên kia di động Hạ Úc Huân hệt như
một tên ngốc trừng lớn hai mắt, ba? Cái gì ba? Tiểu Bạch mấy ngày nay thường xuyên cùng cô truy vấn chuyện ba ba, hẳn không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
Tín hiệu di động không tốt lắm, cho nên Hạ Úc Huân vẫn luôn đi qua đi lại, lúc đi đến phòng khách, đột nhiên trừng lớn đôi mắt nhìn màn hình TV, đầu óc đều là what-the-f-u-c-k!
Dại ra vài giây, cô nhảy dựng lên ôm lấy TV, đầy mặt kinh hoảng nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch con ra đây! Con sao lại chạy vào bên trong đó?”
Hạ Tiểu Bạch bên kia hoàn toàn có thể tưởng tượng ra phản ứng co giật của mẹ cậu giờ phút này khi nhìn thấy mình.
Tần Mộng Oanh đang trong phòng bếp bận rộn nhìn thấy Hạ Úc Huân kỳ kỳ quái quái, còn kích động mà ôm TV, cho rằng cô là bị tình huống hôn lễ kích thích, vội vàng thò lại gần xem.
“Úc Huân, làm sao vậy?”
Vừa thấy không sao cả, xem xong trực tiếp sợ ngây người, cô rõ ràng cũng bị kích thích tới rồi.
“Trời ạ! Vì cái gì Tiểu Bạch sẽ xuất hiện ở đó?” Tần Mộng Oanh kinh ngạc mà nhìn TV lại nhìn về phía Hạ Úc Huân, khó có thể tin mà che miệng lại.
Vì cái gì Tiểu Bạch sẽ xuất hiện ở hội trường tiệc cưới trong TV?
Đối với các cô mà nói, Tiểu Bạch xuất hiện ở trong TV, đây quả thực so với Sadako từ TV bò ra còn khủng bố hơn!
“Em sao biết được! Em sắp điên rồi……” Hạ Úc Huân đôi mắt chớp cũng không chớp gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV, lúc nhìn thấy Lãnh Tư Thần ý đồ tiếp nhận di động của Tiểu Bạch, lập tức bang một tiếng cắt đứt.
“Cô gái ngu ngốc! Tốt nhất đừng để anh bắt được em!” Lãnh Tư Thần vẻ mặt âm vụ mà nghe tiếng tút tút tút cúp máy đầu bên kia.
Lúc này, Tiểu Bạch vừa rồi còn ngoan ngoãn chờ ở nơi đó đột nhiên nhanh chóng chjay ra ngoài.