Lãnh Tư Thần cho rằng Tiểu Bạch sợ sét đánh, lại không nghĩ rằng Tiểu Bạch nhìn Hạ Úc Huân, lo lắng hỏi một câu: “Mẹ, mẹ có ổn không?”
Cậu có thể cảm giác được tay mẹ đang phát run.
Hạ Úc Huân cười cười, đáp: “Mẹ không có việc gì.”
Kỳ thật lúc này trong lòng cô đã buồn nôn muốn chết, thật là nhà giột còn gặp mưa to, vì cái gì cô càng giữ bình tĩnh, liền càng chật vật bất kham ở trước mắt anh!
Lại một trận sấm rền vang lên, sắc mặt Hạ Úc Huân càng thêm tái nhợt.
Không thể mất mặt trước mặt Tiểu Bạch, đặc biệt là dưới tình huống Lãnh Tư Thần ở đây, tuyệt đối không thể.
Hạ Úc Huân, cố gắng!
Không cần suy nghĩ những cái đó, cái gì đều không cần nghĩ, mọi thứ đều đã qua, bình tĩnh một chút, mày có thể!
Ầm ầm ầm —— ầm ầm ầm ——
“A ——”
Lại một trận sấm sét kịch liệt ầm ầm giáng xuống, Hạ Úc Huân rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, hét lên một tiếng ngồi xổm người xuống, thân thể không ngừng run bần bật.
Lúc bạn nỗ lực nói với bản thân đừng suy nghĩ một sự việc, kỳ thật bạn đang không ngừng hồi tưởng sự việc kia.
Trận dông tố này giống như kíp nổ, rốt cuộc kích nổ cánh cửa trong lòng cô, toàn bộ âm u đồng loạt gào thét bừng lên……
Ba…… Thực xin lỗi……
Nếu ngày đó con không đi cùng anh ta……
Nếu người con lựa chọn là ba……
Người không oán không hận vì mẹ mà chậm trễ hơn nửa đời người, vẫn luôn không cưới, bảo vệ con gái của người khác, vì nuôi nấng con mà tiêu phí nửa đời sau……
Cuối cùng cuối cùng, cái gì đều không có được, lại bị đứa con gái mình thương yêu nhất hại chết……
Ba, con còn chưa kịp hiếu thuận với người, con còn chưa kịp đền bù thiệt thòi cho người……
“A ——” Cô nghẹn ngào khóc thút thít, trong lòng đau đớn cơ hồ khiến cô hít thở không thông càng lúc càng nghiêm trọng, không cách nào giải quyết.
Đau! Đau quá đau quá, mặc kệ nỗ lực bao nhiêu đều không thể thoát khỏi……
Cảm giác đau thẩm thấu vào từng hơi thở của cô, liên lụy đến từng nhịp đập trong tim cô……
“Mẹ!” Tiểu Bạch không biết làm sao mà nhìn mẹ đau khổ vạn phần, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoảng loạn, nói: “Mẹ không phải sợ……”
Tiểu Bạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi……
Hạ Úc Huân gắt gao cắn môi, cô đã nỗ lực không muốn
dọa đến Tiểu Bạch, nhưng vẫn thất bại, cô chung quy vẫn là quá yếu đuối, đánh không lại tâm ma trong lòng mình…
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi kinh ngạc không thôi mà nhìn nhau. Cô gái này làm sao vậy? Chỉ bởi vì sợ sét đánh sẽ có loại phản ứng này sao?
Mà Lãnh Tư Thần đã bởi vì một màn trước mắt mà hung hăng ngơ ngẩn.
5 năm này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện anh không biết!
Năm đó sau khi cô rời khỏi tuy rằng bởi vì Tiểu Bạch mà sống, nhưng, những năm gần đây, cô rốt cuộc như thế nào chịu đựng áp lực?
Uất Trì Phi nhìn cô gái trước mắt có vài phần tương tự Hạ Úc Huân, trong lòng nảy lên một cổ áy náy cùng tự trách mãnh liệt.
Anh hồi tưởng khởi lại năm đó Hạ Mạt Lâm bị ngộ sát, cô gái vẫn luôn kiên cường lạc quan lại cực kỳ bi thương, anh hồi tưởng lại một màn thảm thiết trong phòng tắm……
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Thần thất thanh lẩm bẩm, mới vừa giãy giụa suy nghĩ muốn xuống giường, ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Cửa phòng phịch một tiếng bị mở ra, người tới cư nhiên là Âu Minh Hiên.
Chỉ thấy anh thở hồng hộc mà chống khung cửa nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt như ngừng lại trên người một cô gái ngồi xổm đem mình cuộn thành một đoàn trong góc.
“Úc Huân……” Tim Âu Minh Hiên nhảy ra tới họng, đi từng bước thật cẩn thận mà đến gần cô, thanh âm có chút vội vàng, nói: “Úc Huân, là em sao? Hạ Úc Huân! Trả lời anh!”
“Chú là ai? Chú không được lại đây!” Tiểu Bạch tựa như gà mái bảo vệ con che ở trước người Hạ Úc Huân