“A! Dì Hoa tới rồi!” Niếp Niếp nhìn thấy cô vội vàng vẻ mặt lấy lòng mà nhảy nhót qua, lôi kéo tay cô lắc lắc nói: “Dì Hoa dì Hoa…… Dì nhất định đừng oánh trách Tiểu Bạch nha! Tuy rằng con không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng con cảm thấy Tiểu Bạch khẳng định là có nỗi khổ tâm, con tuyệt đối không tin em Tiểu Bạch sẽ làm chuyện xấu! Dì nhất định phải điều tra rõ mới được!”
Hạ Úc Huân nghe được vô ngữ mà nhếch khóe miệng, thực hiển nhiên, con trai nhà cô lại bỏ thuốc mê tiểu nha đầu đơn thuần này rồi.
Đối với tâm tư mình vẫn luôn muốn tác hợp Tiểu Bạch cùng Niếp Niếp, Hạ Úc Huân đột nhiên có chút áy náy, về sau cô nương nhà ai gả cho Tiểu Bạch nhà cô, nhất định sẽ bị ăn đến gắt gao a!
Đây là lo lắng cho con dâu hay tự hào về con trai thật đúng là mâu thuẫn a……
Không muốn nghĩ xa xôi, Hạ Úc Huân vội vàng đi dỗ dành Niếp Niếp, cam đoan mình không mắng Tiểu Bạch cũng không đánh Tiểu Bạch, tiểu nha đầu mới lưu luyến từng bước mà đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai mẹ con.
Hạ Úc Huân ngồi trên ghế, hướng cậu nhóc vẫy tay, nói: “Tiểu Bạch, lại đây.”
Tiểu Bạch cúi đầu nhỏ, từng bước một mà đi đến trước mặt mẹ, gọi: “Mẹ……”
Cảm giác giáo huấn không sai biệt lắm, chính cô cũng đau lòng đến sắp không nhịn được, vì thế mềm giọng hỏi cậu: “Tiểu Bạch, chuyện hôm nay là như thế nào? Vì sao con phải làm như vậy? Có thể nói cho mẹ chứ?”
Tiểu Bạch muốn nói lại thôi, nghĩ tới nghĩ lui không biết giải thích như thế nào, cuối cùng, cậu nhóc chạy tới ba lô mình móc ra một cái lắc tay đưa cho Hạ Úc Huân, nói: “Mẹ, con đều biết, người đàn ông hôm nay, là ba ba của Tiểu Bạch. Tên Lãnh Tư Thần, tổng giám đốc tập đoàn Thiên Úc, năm nay ba mươi hai tuổi.”
Hạ Úc Huân hồ nghi: “Thứ gì?”
Giấy tiếp theo, chờ sau khi nhìn rõ, cô mặt đầy kinh ngạc mà từ tay con trai nhận lấy lắc tay quen thuộc kia.
Đây……
Đây
không phải lắc tay lúc nghỉ phép ở đảo Bali Indonesia cùng Lãnh Tư Thần mua sao?
Nhớ rõ lúc ấy cô ép anh cùng mình chụp hình chân dung méo mó, sau đó khảm lên lắc tay có kiểu dáng đặc biệt này.
Mà đêm trước khi về nước, anh cư nhiên nói với mình muốn cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn, cô tức giận đem ném vào trong biển.
Sau đó làm hòa cô mới biết được, Lãnh Tư Thần cư nhiên đem dây chuyền vớt lên, vì thế cô lại chơi xấu đem dây chuyền này lấy lại.
“Thứ này sao lại ở chỗ con?” Hạ Úc Huân tiếp nhận dây chuyền kia, nhìn ảnh chụp chung 5 năm trước, dường như cách một thế hệ, trong lòng một trận chua xót.
Tiểu Bạch hiểu vì sao mẹ kinh ngạc như vậy, bởi vì dây chuyền này vốn dĩ đã sớm nên biến mất.
“Bởi vì ngày đó lúc mẹ dọn cái rương đi đốt, dây chuyền này không cẩn thận rơi xuống, sau đó bị con nhặt được.” Tiểu Bạch đúng sự thật trả lời.
“Thì ra là thế……” Hạ Úc Huân hiểu rõ, sau đó lại hỏi: “Con chỉ bằng dây chuyền này liền biết hắn là cha con?”
Tiểu Bạch nghe vậy đem dây chuyền lấy lại, đầu tiên vạch lớp thủy tinh bên ngoài, tiếp theo đem ảnh chụp lấy ra, cuối cùng lật mặt trái cho cô xem, nói: “Bởi vì chỗ này có ghi a!”
“Viết cái gì?” Hạ Úc Huân hồ nghi mà thò lại gần nhìn, sau đó sững sờ ngay tại chỗ.
Mặt sau ảnh chụp dùng bút viết năm chữ —— Bà xã, anh yêu em.
Chữ viết cứng cáp này, hành văn như giao long, mang theo sắc thái mạnh mẽ riêng biệt, phong cách rất khó bắt chước, không hề nghi ngờ là bút tích Lãnh Tư Thần.
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Hạ Úc Huân đều xoay quanh ba chữ kia.