Ngữ khí này, thật đúng là đủ đương nhiên!
Hạ Úc Huân trên trán xẹt qua vài đường hắc tuyến, hít sâu một hơi, xoay người liền đi.
Cô gái đáng chết, cư nhiên dám làm lơ anh!
Lãnh Tư Thần trong lòng căng thẳng, lại thấy cô kéo ghế dựa, sau đó lại đi rồi trở về. Vì thế âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng căng chặt cũng nhu hòa hơn chút.
Hạ Úc Huân ngồi xuống bên giường bệnh, đem bình giữ nhiệt đặt trên hai chân mình, đầu tiên là dùng muỗng gạt bỏ tầng dầu trên cùng qua một bên, sau đó múc một muỗng canh gà cẩn thận đưa đến bên môi anh.
Lãnh Tư Thần chỉ nhìn cô, không có ý muốn ăn.
Chẳng lẽ cô không thổi một cái rồi hãy cho anh ăn được sao? Trước kia cô đều sẽ thổi.
“Làm sao vậy?” Hạ Úc Huân nhẫn nại hỏi. Người này lại muốn nháo cái gì đây?
“Nóng.” Lãnh Tư Thần quay đầu đi, vẻ mặt bất mãn.
Hạ Úc Huân nhìn người đàn ông khó chịu trước mắt, trong lòng lửa giận vô danh cọ cọ bùng phát, nhưng lại không có biện pháp nào với anh.
Hạ Úc Huân thu con ngươi dấu đi sự tức giận, đôi môi hơi chu lên, nhẹ nhàng hướng cái muỗng thổi thổi, sau đó ôn nhu đưa đến bên miệng anh, nói:“Được rồi, không nóng.”
Lãnh Tư Thần rốt cuộc chịu phối hợp, nhưng, canh gà vừa vào miệng lại có vẻ không có mùi vị gì cả.
Giờ này khắc này, anh nào có tâm tư uống canh gà, áp lực suốt 5 năm tưởng niệm, anh chỉ muốn âu yếm, phần lớn tâm tư đều tập trung trên môi cô.
Hạ Úc Huân có chút vô ngữ, chỉ là uống cái canh gà mà thôi, anh cần phải dùng vẻ mặt nhộn nhạo say mê đó sao?
Nói đi nói lại, 5 năm không gặp, khuôn mặt người đàn ông này thật là càng ngày càng trêu hoa ghẹo nguyệt, năm tháng hoàn toàn không lưu lại vết tích trên khuôn mặt anh, ngược lại khiến anh càng thêm thâm thúy mê người trưởng thành đầy mị lực.
Đã từng, nhất cử nhất động của anh đều có thể khiến cô trầm mê trong đó không cách nào tự kềm chế, anh chỉ cần bố thí cho cô một cái ánh mắt, cô đều sẽ hưng phấn mà vài ngày ngủ không yên, cả trái tim đều nhảy lên vì anh.
Cô còn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể đối với anh tâm lặng như nước thế này.
Tất cả đều là mây bay, không tức là sắc, sắc tức là không, chỉ là cái xác mà thôi.
Hạ Úc
Huân cảm thấy cảnh giới của mình thật là càng lúc càng cao!
Nhưng mà, nhìn Hạ Úc Huân đối mặt với mình với thái độ vô cùng bình tĩnh, tim Lãnh Tư Thần lại luống cuống.
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ cô thật sự đã không còn chút cảm giác với mình sao?
Lãnh Tư Thần luôn luôn bày mưu lập kế lần đầu tiên có cảm giác không chắc chắn.
Cho Lãnh Tư Thần ăn phân nửa phần canh gà, lại hầu hạ anh ăn cơm trưa như hầu Hoàng Thượng, cuối cùng Lãnh Tư Thần ngừng nghỉ trong chốc lát đi xem văn kiện.
Hạ Úc Huân chán đến chết mà chờ ở phòng bệnh, thần sắc có chút nôn nóng mà nhìn đồng hồ trên di động.
Tới gần kỳ thi đại học, côđều đã gấp đến mức quỳ xuống xin hiệu trưởng mới cho nghỉ mấy ngày.
Tuy rằng người ở bệnh viện, nhưng một lòng vẫn là ở trên người những đứa trẻ đó.
Nỗ lực lâu như vậy, thật vất vả gần đây thành tích học tập của bọn nhỏ mới có chút tiến bộ, lúc này đột nhiên xin nghỉ nhiều ngày như vậy, không chừng những nỗ lực trước kia đều thất bại trong gang tấc.
Thấy cô đứng ngồi không yên, Lãnh Tư Thần vùi đầu với một đống văn kiện sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng nói: “Sao? Cùng tôi ở bên nhau cảm giác sống một ngày bằng một năm à?”
Đâu chỉ là sống một ngày bằng một năm a……
Hạ Úc Huân đương nhiên không dám nói lời này, chỉ có thể cố gắng mềm giọng thương lượng với anh: “Lãnh tiên sinh, ngài hiện tại tạm thời cũng không cần tôi làm gì, tôi có thể rời khỏi trước, buổi tối lại đến được không?”
Sắc mặt Lãnh Tư Thần trong nháy mắt đen như đáy nồi, nói:“Ai nói tôi không cần! Tôi hiện tại liền cần! Lại đây!”
Nhóm dịch: Mèo Xinh