Nửa giờ sau, Hạ Úc Huân chạy tới Tây giao.
Trong không khí tràn ngập hương hoa sơn chi thơm mát, hơi thở quen thuộc thẩm thấu vào từng lỗ chân lông, mỗi một tế bào cô.
Cái thứ gọi là ký ức này nhè nhẹ từng đợt từng đợt từ phủ đầy bụi tràn ra……
Lúc đi ngang qua tinh võ quán, nhìn sân vườn quen thuộc, cô cơ hồ đứng không thẳng được người.
Muốn đến gần, lại không dám đến gần, sau một hồi lưỡng lự, cô cắn môi dưới, quyết tâm lập tức chạy đến biệt thự cách đó không xa.
5 năm sau Hạ Úc Huân trở nên đạm mạc mà an tĩnh, thoạt nhìn giống như hoàn toàn không có lực sát thương, đó chỉ là vì chưa chạm đến bãi mìn của cô mà thôi.
Giờ này khắc này Hạ Úc Huân tựa như một cung tên đã giương, từng chút kéo căng, vận sức chờ bắn ra.
Cửa chính biệt thự Lãnh gia đóng chặt, trong lòng cô nảy lên một dự cảm xấu mãnh liệt.
“Mẹ ——”
Biệt thự đột nhiên truyền đến một tiếng khóc kêu đầy hoảng sợ, cả trái tim Hạ Úc Huân như bị một móng sắc cắt qua, máu tươi đầm đìa.
“Tiểu Bạch……” Thanh âm đều run run.
Thanh âm vừa rồi là từ lầu hai truyền ra, Hạ Úc Huân nhìn chung quanh một vòng, tiện tay cầm lên một cục đá nhỏ chạm trổ Venus dùng để trang trí bên suối phun bỏ vào túi xách, sau đó mượn lực của cây đại thụ bên cạnh, linh hoạt mà leo lên.
Dây leo sinh trưởng trên vách tường biệt thự cắt qua da thịt cô, rêu xanh bóng loáng rất nhiều lần làm cô thiếu chút nữa ngã xuống, đã rất lâu không có làm loại chuyện này, cô đều thấy lạ lẫm, tiêu phí thời gian cũng nhiều hơn chút……
Rốt cuộc, hai tay đã bám đến bệ cửa sổ, đầu tiên cô dùng sức, đôi tay chống bệ cửa sổ bò lên, sau đó móc ra cục đá nhỏ hình Venus vừa rồi thuận tay lấy không chút do dự thật mạnh đập vể cửa kính điêu khắc tinh mỹ kia.
Bất chấp lỗ vào quá nhỏ, góc cạnh sắc bén sẽ làm mình bị thương, Hạ Úc Huân cứ như vậy dưới ánh mắt vạn phần kinh ngạc của người trong phòng mà từ trên trời giáng xuống.
Hệt như mèo đen quỷ quyệt, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng mà rơi trên
mặt đất.
Trên sô pha, Lãnh phu nhân một thân ung dung hoa quý ……
Lãnh Hoa Kiều có chút do dự đang cúi thấp đầu sắc mặt nặng nề……
Người hầu gái đứng một bên cung kính im như ve sầu mùa đông……
Hai hộ sĩ đang giữ chặt Tiểu Bạch……
Bác sĩ mặc áo blouse trắng trong tay giơ lên kim tiêm không khí căng thẳng……
Một phòng đầy người tất cả đều nghẹn họng trân trối mà nhìn về phía cô gái báo trước đột nhiên từ cửa sổ lầu hai bò vào.
Cô tựa như một con thú mẹ bị chọc giận, con ngươi bốc lửa nhìn quét một vòng, lửa giận ngút trời thiêu đốt từng người ở đây, ánh mắt kia như hận không thể đem bọn họ xé nát, vẻ mặt khiến người ta nhịn không được phát run……
“Mẹ ——”
Hai tay cô bị bụi gai đâm vào máu tươi đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt đất, quần áo cũng vì vừa rồi chen vào cửa sổ bị cửa kính cứa rách, chỗ vết máu đỏ tươi lan tràn, khiến cả người cô thoạt nhìn càng thêm nguy hiểm cùng đáng sợ……
“Buông nó ra.” Hạ Úc Huân lạnh lùng mà nhìn hai hộ sĩ một cái.
Hai hộ sĩ bị ánh mắt đáng sợ như giết người dọa sợ, run run rẩy rẩy mà buông Tiểu Bạch ra.
Tiểu Bạch được tự do lập tức bay qua chỗ mẹ, gọi: “Mẹ……”
Cho dù thông minh, cũng chỉ là một cậu bé chưa tròn 5 tuổi, gặp loại tình huống này sao có thể không sợ hãi?
Tưởng tượng đến bảo bối trước đó đã trải qua sợ hãi thế nào, sát khí quanh người Hạ Úc Huân càng nặng, thẳng đến khi Tiểu Bạch nhào vào lòng cô, mới thoáng bình tĩnh trở lại.
Hạ Úc Huân ôm chặt Tiểu Bạch vào lòng hôn lên trán cậu, nói: “Bảo bối, không có việc gì, mẹ ở đây rồi!” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->