Bàn tay cầm lòng không được mà xoa gương mặt cô, cô lập tức né tránh, anh cay chát cười, nói: “Nhìn không tới anh sao? Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể để em nhìn thấy anh……”
Ngữ khí thâm trầm bi thương như vậy khiến Hạ Úc Huân một trận hoảng hốt, tránh né anh mắt anh nhìn về phía Tiểu Bạch.
A, em ngay cả sức lực phản bác giải thích đều khinh thường tiêu phí trên người anh phải không?
Lãnh Tư Thần cười khổ một tiếng, xin lỗi nói: “Xin lỗi, bởi vì tôi, làm đứa bé sợ hãi.”
“Không sao.” Hạ Úc Huân nhàn nhạt đáp.
Lãnh Tư Thần vừa muốn yên tâm, lại nghe cô tiếp tục nói: “Dù sao chờ sức khỏe anh tốt, chúng ta liền sẽ không còn quan hệ nữa.”
“A, phải không? Thì ra là như thế này.” Trong phút chốc, trong lòng anh nảy lên một cảm giác vô lực mãnh liệt.
“Mẹ……” Tiếng trẻ con yếu ớt đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
Tiểu Bạch nằm trên giường bệnh, trời chiều chiếu xuống mái tóc ngắn hỗn độn của cậu, đỉnh đầu còn có một sợi nghịch ngợm mà dựng lên, gió thổi qua, túm tóc kia liền lung lay.
Đôi mắt nhìn cô vừa sáng vừa tròn, giống như ngọc bích lấp lánh xinh đẹp.
“Tiểu Bạch, con tỉnh rồi!” Hạ Úc Huân kích động không thôi, ghé vào đầu giường, ôn nhu mà xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé.
“Uhm.” Tiểu Bạch nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Lãnh Tư Thần, không để lỡ sự sủng nịch cùng quan tâm trong mắt anh.
Biểu cảm như vậy, nếu không phải phát ra từ nội tâm, căn bản là ngụy trang cũng không được.
Bọn họ đã từng mất đi một đứa bé, cho nên sự trân quý của đứa nhỏ này, anh hiểu rõ hơn ai hết.
“Chú bị thương.” Tiểu Bạch nhìn Lãnh Tư Thần vẫn đang không ngừng chảy máu, chớp chớp mắt, con ngươi trong trẻo thoảng qua lo lắng thuần khiết.
Cậu còn nhớ rõ, lúc nguy hiểm nhất, là chú đột nhiên xuất hiện cứu mẹ và cậu.
Tuy rằng cậu không thích người từng thương tổn mẹ, nhưng cậu ân oán phân minh, lúc này đây vẫn là phải cảm ơn chú.
Những người muốn lấy máu cậu hình như là ba và mẹ chú, nhưng chú lại không giống ba và mẹ chú chút nào.
“Mẹ……” Tiểu Bạch cầu xin mà nhìn Hạ Úc Huân, hy vọng mẹ có thể giúp chú.
Hạ
Úc Huân thở dài, đáp: “Mẹ đã biết.”
“Tôi đi gọi người xử lý miệng vết thương cho anh.” Hạ Úc Huân vừa muốn rung chuông kêu hộ sĩ lại đây băng bó lại cho anh, lại thấy Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt.
Thiếu chút nữa đã quên anh từ trước đến nay không thích bị người khác đụng chạm. Nhưng, người này lại thích động tay động chân với cô……
Cô biết nguyên nhân khiến anh biến thành như vậy, nhưng vẫn không chịu thừa nhận và đối mặt.
Lãnh Tư Thần, hà tất phải như thế.
Cuối cùng, Hạ Úc Huân vẫn thỏa hiệp, đi mang băng gạc cùng thuốc trị thương tới, tự mình băng bó cho anh.
“Kỹ thuật của tôi không tốt lắm.” Cô vừa gỡ bỏ băng gạc vừa nói.
“Không sao, tập vài lần là được rồi.” Khóe môi Lãnh Tư Thần thoáng qua ý cười, khuôn mặt vẫn luôn căng chặt cuối cùng hòa hoãn chút.
-
Bởi vì tình huống của Tiểu Bạch không ổn định, cho nên cần ở lại bệnh viện quan sát.
Hạ Úc Huân gọi điện thoại về báo bình an cho Tần Mộng Oanh, sau đó ở lại chăm sóc.
Sắp xếp một phòng như vậy cũng rất phương tiện, đỡ phải cô hết chạy đi lo cho người lớn lại đến người nhỏ.
Buổi tối, cô cùng Tiểu Bạch ngủ chung trên một giường bệnh.
Cái giường này vốn dĩ chính là Lãnh Tư Thần cố ý chuẩn bị giường trẻ con cho Tiểu Bạch, giường rất nhỏ, ngủ có chút chật chội, ngủ đến nửa đêm, ngay cả xoay người cũng đều khó khăn.
“Tiểu Hoa, cô nên qua bên này ngủ với tôi? Giường nhỏ như vậy, sẽ đè đến Tiểu Bạch.”
Trong bóng tối, đột nhiên truyền đến kiến nghị hảo tâm của Lãnh Tư Thần.