Tưởng tượng đã có một tuần hoãn thi hành hình phạt, cả trái tim Hạ Úc Huân đều trở nên tốt hơn.
Đang nhảy nhót đi ra trạm xe buýt, đột nhiên nghe được phía trước có người kêu bắt ăn trộm.
“Bắt ăn trộm! Bắt ăn trộm a ——”
Mắt thấy một người đàn ông mặc áo thun màu đen trong tay cầm túi nilon màu đen nghênh diện xông về phía mình, Hạ Úc Huân điều chỉnh dây lưng ba lô, ngay lúc người nọ vọt tới bên cạnh mình liền một chân quét ngang qua ——
“A a a a ——” Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang vọng giữa không trung.
Tên kia ôm chân trên mặt đất lăn bò dậy liền muốn chạy, Hạ Úc Huân một chân đạp lên lưng hắn, nói: “Thành thật chút!”
Phía sau một bà thím thở hồng hộc mà đuổi theo, Hạ Úc Huân đem bao nilon trong tay tên ăn trộm đoạt lại đây ném cho bà thím, nói: “Dì à, thứ này là của dì sao?”
“Đúng đúng đúng! Đây chính là tiền cứu mạng của tôi! Cô nương, cám ơn, cám ơn cô……” Bà thím kích động rơi lệ đầy mặt thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạ Úc Huân.
Quần chúng vây xem cũng sôi nổi vừa khen vừa vây lại đánh tên ăn trộm kia.
Sau khi cảnh sát tới đem người đi, Hạ Úc Huân tiếp tục đi về phía nhà ga, đang đi tới, ven đường đột nhiên có tiếng còi ô tô.
Hạ Úc Huân tùy ý quay đầu vừa nhìn, sau đó liền không rời được mắt, miệng đều mở thành hình chữ O.
Một chiếc Lamborghini màu đỏ rực tốc độ thong thả mà đi theo cô, người đàn ông trên ghế điều khiển mặc một thân áo sơmi hoa, trước ngực mở ba viên cúc áo, lộ ra mảng da thịt trắng nõn, tóc hỗn độn không chịu gò bó, trên mặt đeo kính râm rực rỡ lóa mắt, khóe miệng lưu manh mà nhếch lên……
Hình ảnh này…… Quả thực gây trở ngại giao thông……
Bảnh bao như vậy, ngoại trừ tên hồ ly tinh Âu Minh Hiên kia còn có thể có ai……
Ngoài Âu Minh Hiên, trên ghế phó điều khiển còn một mỹ nữ dáng người bốc hỏa ăn mặc mát lạnh, cả người đều treo trên người Âu Minh Hiên, bàn tay sơn móng đỏ chói chỉ còn kém một chút liền tiến vào trong quần jean anh……
Hình ảnh này, quả thực khó coi……
5 năm qua Lãnh Tư Thần càng ngày càng lạnh lùng kiêu ngạo, Âu Minh Hiên thằng nhãi này lại càng ngày càng phong tình cợt nhã, cho dù 5 năm qua chưa từng gặp lại, nhưng TV, báo chí, tạp chí chỗ nào đều không thể thiếu hình
ảnh của anh, mỹ nữ bên cạnh chưa từng trùng lặp……
Lúc này cánh tay Âu Minh Hiên đặt ngang trên cửa sổ xe, tháo mắt kính xuống, lộ ra cặp mắt đào hoa, nhiệt tình mời nói: “Người đẹp, đi đâu, đưa cô đi một đoạn đường!”
Bên cạnh đã có một người, còn không quên quyến rũ người khác, khóe miệng Hạ Úc Huân nhếch lên, đáp: “Cảm ơn, không cần.”
“Này, Hạ…… Hạ cái gì, Hạ Tiểu Hoa đúng không? Ai, thân thủ không tồi a! Tôi đã gặp qua vài người, cô diễn giống nhất! Cô là người bên nào? Thẩm gia? Hay là Lý gia?” Âu Minh Hiên rất có hứng thú hỏi.
“Thôi nói nhảm đi.” Nhìn bộ dáng này của anh Hạ Úc Huân liền tức giận, bộ dáng anh như vậy còn không biết xấu hổ cả ngày tìm chị Mộng Oanh, tìm về làm gì? Nhìn bộ dạng phóng đãng này của anh không kềm chế được người sống sờ sờ phải tức chết sao?
Bất quá, cũng may một màn vừa rồi không làm anh nghi ngờ.
Thì ra mấy năm nay không ít người mượn tên tuổi mình muốn thu phục Lãnh Tư Thần?
Âu Minh Hiên nguyền rủa một tiếng, đáp: “Ha! Sao ngữ khí lại giống Lãnh băng sơn kia đến vậy!”
Hạ Úc Huân bước nhanh về phía trước, không phản ứng hai người phía sau.
“Âu thiếu, cô gái kia là ai a?” Cô gái bên cạnh khiêu khích dùng cánh tay mình cọ cọ làm nũng hỏi Âu Minh Hiên.
Âu Minh Hiên chán ghét mà đem người đẩy ra, nói: “Thôi nói nhảm đi! Tới bệnh viện rồi, xuống xe!”
Cô gái lã chã chực khóc: “Âu thiếu, đứa bé trong bụng người ta thực sự là của anh mà! Buổi tối hôm đó anh uống say……”
“Tôi nói xuống xe! Đừng ép tôi đem cô ném xuống!” Âu Minh Hiên vẻ mặt không kiên nhẫn, lười cùng cô ta nói lời vô nghĩa.
Muốn anh nói gì? Dù sao cũng không thể nói cho cô gái này anh gặp báo ứng bất lực suốt 5 năm qua sao?
Đáng chết! Cho dù là vì tính phúc nửa đời sau của mình anh cũng nhất định phải tìm được Tần Mộng Oanh!!!