Đồng thời cậu cũng biết, thì ra những năm gần đây Tương Nhu chưa bao giờ quên mẹ, hôn lễ kia, là vì muốn ép mẹ mình xuất hiện.
Để tránh xong việc mẹ sẽ tức giận hiểu lầm, chú thậm chí còn cố ý tìm người thích phụ nữ.
Nhưng, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới làm ba mẹ chia tay, mới làm mẹ vẫn luôn không muốn một lần nữa tiếp thu Tương Nhu?
Thật phiền não a, đều do cậu khi đó còn chưa sinh ra, cho nên mới cái gì cũng không biết.
Theo dõi trong video, cậu nhìn thấy tất cả mọi người đi rồi, chỉ có Tương Nhu một mình lẳng lặng mà nằm trên giường, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
Đúng vậy, người đàn ông này thoạt nhìn trước nay đều là kiên cố không phá vỡ nổi, thế nhưng làm cậu cảm thấy rất đáng thương.
Đang muốn tắt video, lại vô ý nhìn thấy mu bàn tay chú có miệng vết thương, tuy rằng đã kết vảy, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đáng sợ……
Tiểu Bạch tâm tình phức tạp mà trở lại phòng, đợi nửa giờ xác định chú đại khái ngủ rồi mới tìm hòm thuốc tay chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ngủ ra.
Dưới ánh đèn tối tăm nơi đầu giường, sắc mắt Tương Nhu sau khi ngủ thoạt nhìn nhu hòa hơn nhiều, dưới đôi mắt nhàn nhạt màu xanh cùng sắc mặt ảm đạm, đều có thể nhìn ra chú đã nhiều ngày tiều tụy……
Tiểu Bạch thở dài, lặng lẽ cầm bàn tay to rộng của người đàn ông lên, rửa sạch miệng vết thương cho chú sau đó bôi thuốc.
Bởi vì mẹ quá hiếu động thường xuyên không cẩn thận làm mình bị thương, quen tay hay việc nên kỹ thuật xử lý miệng vết thương của cậu cũng không tệ lắm, xuống tay cũng cực nhẹ, Tương Nhu vẫn ngủ rất an ổn, lông mày hay cau lại tựa hồ mênh mông bằng phẳng hơn chút…
Sau khi xử lý xong miệng vết thương cho Tương Nhu, Tiểu Bạch khe khẽ thở dài đóng cửa phòng rời đi.
Thật rối rắm a, hôm nay đã biết quá nhiều chuyện, đêm nay chỉ e là lại phải mất ngủ……
-
Bên ngoài Vân gian thủy trang, bên trong một chiếc xe màu đen.
Lương Khiêm dựa vào ghế xoa xoa bả vai rắn chắc, nói: “Ai, BOSS khi nào mới có thể công đức viên mãn, kì nghỉ phép dài hạn nửa năm của tôi đời này rốt cuộc còn có thể trông cậy được hay không……”
Uất Trì Phi không nói gì, vẻ mặt giữ kín như bưng, sau một lúc lâu đột nhiên sâu kín mở miệng nói: “Cậu nói…… Nếu tôi chết,
cô ấy có thể nguôi giận hay không?”
Lương Khiêm bị hắn dọa sợ tới mức như một khẩu súng lên đạn ngồi bật dậy, nói: “Anh điên rồi! Nơi này đã đủ rối loạn, anh ngàn vạn lần đừng xằng bậy! Đã chết một lão Tam chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Lại nói, việc này cũng không phải không có đường cứu vãn không phải sao?”
Uất Trì Phi thở dài một tiếng nhắm mắt lại, nói: “Hướng Viễn bên kia thế nào?”
“A…… Không có tiến triển, nhưng mặc kệ thế nào vẫn còn một đường hy vọng! Tóm lại anh đừng xúc động, chuyện này căn bản không phải chết một người là có thể giải quyết!”
“Đã biết.”
-
Sáng sớm hôm sau, Lãnh Tư Thần chống đỡ đau đầu ngồi dậy, dư quang nhìn thấy băng vải trên bàn tay mình, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra.
Là ai giúp anh xử lý miệng vết thương?
Hướng Viễn không ở đây……
Lương Khiêm?
Anh cùng Uất Trì Phi đàn ông qua loa như vậy căn bản không có khả năng đem miệng vết thương băng bó tinh xảo đến thế.
Từ thủ pháp băng bó này có thể nhìn ra phong cách làm việc của đối phương theo chủ nghĩa hoàn mỹ và nghiêm cẩn, thật ra có chút giống mình……
Lãnh Tư Thần giật giật ngón tay, hồ nghi xuống lầu đi vào phòng khách.
Tiểu Bạch đã tỉnh, đang ngồi thong thả ung dung mà dùng bữa sáng trước bàn.
Trước đây rời giường trong nhà đều trống rỗng chỉ có một mình anh, hai ngày nay mỗi buổi sáng lên đều có thể nhìn thấy một viên xôi nếp nghiêm trang mà ngồi ở chỗ kia, loại cảm giác này…… Thực kỳ diệu……
Chỉ tiếc, thái độ của viên xôi nếp này với mình không được thân thiết.
“Pha cho tôi ly cà phê.” Lãnh Tư Thần hướng bảo mẫu dặn dò như thường lệ.
Đối diện đang chầm chậm uống sữa bò Tiểu Bạch nghe vậy mày lập tức nhăn lại, nói:“ Con không thích ngửi mùi cà phê.”