Lỗ tai Âu Minh Hiên đều sắp sửa bị cậu rống cho điếc, mặt như gặp quỷ nói: “…… Hạ Úc Huân? Tôi không nghe lầm chứ? Fuck! Chuyện là khi nào? Tiểu tử cậu che dấu cũng quá sâu đi! Cậu tỏ tình với cô ấy? Sau đó bị cự tuyệt?”
“Khó trách a……” Âu Minh Hiên suy tư, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Khó trách năm đó cậu vừa biết cô ấy chết liền như vậy……”
Anh lúc ấy liền cảm thấy có chút không thích hợp, nếu chỉ là bạn bè bình thường, phản ứng của Nam Cung Mặc không khỏi có chút quá lớn.
“A, tỏ tình? Tôi ngay cả tư cách tỏ tình còn không có?” Nam Cung Mặc uống ngụm rượu trước mặt, vẻ mặt đau khổ.
“Thôi đi, tiểu tử thúi cậu có thể dùng một lần nói rõ ràng hay không a? Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Còn cái gì kêu sinh tử không phải khoảng cách xa xôi nhất?” Âu Minh Hiên cảm thấy có chỗ không đúng.
Nam Cung Mặc dựa vào vai anh, say khướt lẩm bẩm: “Khoảng cách xa xôi nhất…… Tôi nói cho chú biết khoảng cách xa xôi nhất là cái gì…… Chính là…… Chính là Hạ Úc Huân…… Cô ấy……”
“Cô ấy làm sao vậy a?” Âu Minh Hiên sắp bị tên này làm cho sốt ruột đến chết.
“Cô ấy là chị của tôi!”
“Cô ấy lớn hơn cậu vài tuổi, cậu nên gọi cô ấy một tiếng chị a!”
“Cô ấy là chị ruột của tôi! Cùng cha khác mẹ!” Nam Cung Mặc gằn từng chữ một mà nói rõ ràng.
“……”
Âu Minh Hiên sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nói: “Cậu lại muốn đùa tôi à? Cậu cho là đang quay phim truyền hình sao?”
“A, tôi cũng hy vọng là đang đùa chú đây, đáng tiếc, không phải.” Nam Cung Mặc mặt đầy chua xót.
“Vậy Hạ Mạt Lâm kỳ thật là ba nuôi của cô ấy? Mẹ cô ấy và Nam Cung Lâm ba cậu là quan hệ gì? Sao lại để bà ấy gả cho người khác?” Âu Minh Hiên một bụng nghi vấn. Bất quá đồng thời cũng có rất nhiều nỗi băn khoăn muốn giải đáp.
Khó trách Nam Cung Lâm loại thương nhân thấy lợi là ham lại bất kể được mất mà giúp nha đầu kia như vậy, thậm chí không tiếc cùng Lãnh Tư Thần biến thái đối thủ đối nghịch, thì ra bên trong còn có một tầng quan hệ như vậy……
“Chuyện năm đó tôi hoàn toàn không rõ ràng.” Nam Cung Mặc lắc đầu.
“Vậy cậu biết chuyện này khi nào?” Âu Minh Hiên lại hỏi.
“Mới vừa biết không lâu, không
cẩn thận nghe được mẹ tôi và ông già nói chuyện.” Nam Cung Mặc hệt như chó nhà có tang gục đầu xuống, thần sắc vô cùng suy sụp.
“Đây…… Thật đúng là khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới……” Âu Minh Hiên nhìn đứa trẻ kia vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đồng tình mà sờ sờ đầu cậu, thở dài, nói: “Ai, không nghĩ tới còn có người thảm hại hơn ta! Hai chúng ta thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ! Được, chú bồi cậu uống rượu, đêm nay không say không về, một say giải ngàn sầu! Say xong về ngủ một giấc, sáng hôm sau chuyện gì đều không có!”
……
Sáng sớm hôm sau.
Nam Cung Mặc đại khái là phát tiết đủ rồi, tuy rằng say rượu một đêm, buổi sáng tỉnh lại tinh thần phấn chấn hơn, có loại cảm giác chặt đứt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng Âu Minh Hiên uống đến gục xuống, nằm ở trên giường say đến bất tỉnh nhân sự.
“Này này! Chú à, tỉnh tỉnh!”
“Đừng ầm ĩ!”
“Tôi muốn đến chỗ chị tôi, chú có muốn đi cùng tôi hay không?”
“Không đi!” Âu Minh Hiên buồn ngủ muốn chết, mắt đều không mở nổi mà trả lời.
“Chú chắc chắn chứ? Cũng đừng hối hận!”
Âu Minh Hiên trực tiếp quăng qua một cái gối đầu.
“Thiết, không biết lòng người tốt!” Nam Cung Mặc nói thầm đi rửa mặt một chút, sau đó lái xe về phía Hạnh Hoa Thôns.
Mới ra cửa liền thấy Nam Cung Mặc chờ ngoài cửa, Hạ Úc Huân có chút băn khoăn, nói: “Mặc, em thật sự lại đây a! Kỳ thật để tự chị qua là được rồi!”
“Tối hôm qua lúc ăn cơm đều nói rồi, mà chị còn khách khí gì với em nữa, lên xe, lát nữa còn phải đi đón Niếp Niếp a, đừng để tiểu nha đầu sốt ruột chờ!” Nam Cung Mặc xuống xe mở cửa cho cô, nhìn khuôn mặt cô, trong nháy mắt thất thần, và, thoải mái.
Tuy rằng không thể làm tình nhân, quan hệ giữa bọn họ so với tình nhân chắc chắn càng thêm vĩnh cửu.