Tiểu Bạch nghe vậy chống cằm ra vẻ trầm tư, kỳ thật lúc này nhìn những người ham muốn mẹ đó, cậu đối với Tương Nhu vẫn là có chút cảm giác thông cảm lẫn nhau cũng một lứa bên trời lận đận.
Hơn nữa, căn cứ mấy ngày tới nay cậu quan sát, có thể xác định Tương Nhu đối với mẹ là chân thành, về phần kết quả cậu khảo sát phẩm hạnh, cậu cũng cơ bản vừa lòng.
Nếu không phải bởi vì không biết ẩn tình mẹ không tiếp thu Tương Nhu rốt cuộc là cái gì, cho nên cậu còn có điều giữ lại, có lẽ lúc này cậu đã hoàn toàn phản chiến đứng về phía bên Tương Nhu rồi.
Sau một lúc lâu, tiểu gia hỏa như ra quyết định cuối cùng, dưới ánh mắt khẩn trương của Lãnh Tư Thần gật gật đầu mở miệng nói: “Được thôi, con đồng ý, chúng ta trước liên thủ cùng chống chọi với kẻ địch bên ngoài.”
Đáy mắt đen kịt của Lãnh Tư Thần tức khắc ánh vào tinh quang lập loè, xòe bàn tay ra nói: “Được, một lời đã định! Vỗ tay thề nguyền!”
Cậu nhóc vươn tay nhỏ, cùng bàn tay to rộng của người đàn ông nhẹ nhàng đập vào nhau.
Phụ tử liên minh chính thức thành lập.
Không hề nghi ngờ, Lãnh Tư Thần và con trai bảo bối vẫn luôn bị chặt chẽ chú ý vừa có hành động yêu thương này khiến cho một trận oanh động không nhỏ.
Qua ngày mai đại khái tất cả mọi người sẽ biết Lãnh Tư Thần có con trai bảo bối không gì sánh được.
Vốn dĩ đã hành quân lặng lẽ các cô gái tất cả đều như măng mọc sau mưa, trong lòng nhanh chóng nổi lên tâm tư, Lãnh Tư Thần khối ván sắt này, rốt cuộc có điểm uy hiếp.
Chỉ cần thu phục con của anh, còn băn khoăn Lãnh Tư Thần không dễ như trở bàn tay sao?
Hơn nữa một mặt ôn nhu này của Lãnh Tư Thần lực sát thương thật sự là quá lớn!
Giờ phút này, vẫn không ai biết, bảo bối phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu kia, kỳ thật so với Lãnh Tư Thần còn khó giải quyết hơn.
-
Đảo mắt đã sắp 10 giờ tối, không khí tiệc đúng thời điểm sôi nổi.
Nhưng Tiểu Bạch bảo bối mệt mỏi.
Lúc này vốn nên là giờ mỗi ngày cậu đi vào giấc ngủ.
Thấy con trai buồn bã ỉu xìu mà gục đầu nhỏ trên bàn cố gắng chống đỡ không ngủ, Lãnh Tư Thần đau
lòng mà đem cậu nhóc ôm lên: “Chú mang con đi nghỉ ngơi.”
“Con không quay về!” Cậu nhóc lập tức không vui mà đưa chân ra muốn xuống, mắt to vẫn luôn ai oán mà nhìn mẹ đang bận rộn xã giao chưa liếc nhìn mình lấy một cái.
“Không phải muốn mang con trở về, chỉ là đi lên lầu nghỉ ngơi, buổi tối mẹ con hẳn là cũng sẽ ở bên này.” Lãnh Tư Thần dỗ.
“Thật vậy sao?” Vừa nghe lời này, mắt cậu nhóc lập tức khôi phục thần thái.
“Đương nhiên là thật sự.”
“Vậy ngày mai thì sao?” Cậu nhóc chần chờ một chút, hỏi tiếp.
“Tối mai con cũng có thể ở lại bên kia với mẹ con.”
“Vậy ngày sau đó?” Hai mắt cậu nhóc càng sáng.
Lãnh Tư Thần nhìn cách đó không xa bà xã nhà mình cùng Cung Hiền Anh trò chuyện xong lập tức lại bị một đám đàn ông vây quanh, nói: “Ngày hôm sau cũng như vậy, trong khoảng thời gian này, ban ngày chú tới chiếu cố con, buổi tối con liền ở bên mẹ con, cô ấy một người, chú cũng không yên tâm.”
“Con nhất định sẽ chăm ssoc mẹ thật tốt!” Trong lòng cậu nhóc đột nhiên nảy sinh sứ mệnh, lập tức thần sắc nghiêm túc mà cam đoan, ngay sau đó lại có chút lo lắng nói: “Vậy Tương Nhu chú buổi tối liền phải một mình……”
Đối với sự quan tâm của con trai, Lãnh Tư Thần có chút kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng âm áp, nói: “Chú không sao.”
“Vậy chú không thể thừa dịp con không ở đó liền uống rượu nha!” Cậu nhóc xụ mặt nói.
“Không uống.”
“Hút thuốc cũng không được!”
“Uhm, không hút.”
“Còn nữa đồ cay, cà phê, đều không được! Còn nữa nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ……”
Lãnh Tư Thần kiên nhẫn nghe con trai lải nhải, ánh mắt vô cùng ôn nhu, nói:“Đã biết.”