Sáng sớm hôm sau.
Hạ Úc Huân rời khỏi giường chờ xuất phát từ sớm, lúc Nghiêm Tử Hoa chạy tới đón cô, cô đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng.
Trên xe, Nghiêm Tử Hoa cùng cô lặp lại và bổ sung một số vấn đề cần chú ý, Hạ Úc Huân ý nghĩ rõ ràng, đối đáp trôi chảy.
Nghiêm Tử Hoa hơi có chút kinh ngạc mà nhìn cô, nói: “Tiểu thư, cô tiến bộ rất nhanh.”
Lời này nghe Hạ Úc Huân có chút chột dạ, dù sao cũng là dựa vào Lãnh Tư Thần khai thông vướng mắc.
Nghiêm Tử Hoa còn không biết quan hệ thực sự giữa cô và Lãnh Tư Thần, càng không biết Tiểu Bạch là con cô.
Cũng không biết anh nếu biết rồi sẽ là phản ứng gì nữa……
Mười phút sau, tới dưới lầu công ty.
Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, bước ra cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc nguy nga sừng sững trước mặt.
Giờ phút này trở đi, cô không thể không nghênh đón khiêu chiến mới.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng Hạ Úc Huân mới vừa đi chưa được vài bước, vẫn bị một màn phô trương trước mắt dọa sợ rồi.
Từ cửa kéo dài đến sâu trong đại sảnh, nhân viên đứng thành hai hàng cung kính mà chờ ở nơi đó, đồng loạt nói “Chào buổi sáng đại tiểu thư”……
Đại khái là Nam Cung Lâm dặn dò sợ cô không quen nghe tổng tài, cũng sợ cô có áp lực, cho nên công ty mọi người đều gọi cô là đại tiểu thư.
Hạ Úc Huân ho nhẹ một tiếng, nghiêng qua hướng tai Nghiêm Tử Hoa nói: “Vậy có thể quá khoa trương rồi không? Tôi chỉ là tới đi làm, lại không phải hoàng đế đăng cơ……”
Nghiêm Tử Hoa vội an ủi, nói: “Phải như vậy, nghi thức có thể tăng cường cảm giác quy phục của bọn họ với cô.”
Hạ Úc Huân chỉ đành bày ra vẻ mặt bình tĩnh thong dong, từ thảm đỏ giữa hai hàng người đi đến thang máy chuyên dùng cho tổng tài.
Cô vốn đang có chút lo lắng vào thang máy chứng sợ hãi không gian giam cầm lại tái phát, không nghĩ tới, bốn phía thang máy này toàn là thủy tinh trong suốt, có thể tinh tường nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
“Đây là một tháng trước chủ tịch cố ý cho người tu sửa lại thang máy.” Nghiêm Tử Hoa giải thích.
Hạ Úc Huân nghe
vậy trong lòng hơi cảm động.
Tới tầng cao nhất, toàn bộ nhân viên đều đứng dậy chảo hỏi cô.
Hạ Úc Huân dưới sự dẫn dắt của Nghiêm Tử Hoa lập tức hướng tới văn phòng tổng tài đi đến.
Dọc theo đường đi, thái độ nhân viên đều rất cung kính, nhưng Hạ Úc Huân vẫn cảm thấy ánh mắt bọn họ có gì đó quái quái.
Chờ cô đẩy cửa văn phòng ra, rốt cuộc hiểu vì sao bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường.
Cửa vừa mở ra, cô thiếu chút nữa cho rằng mình vừa đến vườn cây.
Khắp phòng là hoa hồng champagne, mùi hương đánh thẳng vào mũi cô khiến cô hắt xì……
Nghiêm Tử Hoa bên cạnh cũng vẻ mặt dại ra, vài giây sau mới phản ứng lại, nhíu mày dò hỏi thư ký bên cạnh: “Tiểu Triệu, những thứ này là như thế nào?”
“Nửa giờ trước có người đưa lại đây, tôi nói đại tiểu thư còn chưa tới, không ai ký nhận, kết quả bọn họ trực tiếp dọn lên đây……” Thư ký nơm nớp lo sợ mà trả lời.
“Vậy cô cứ vậy cho bọn họ dọn?” Nghiêm Tử Hoa không vui.
Thư ký vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói thầm: “Bọn họ nói…… Hoa này…… Là Thẩm công tử đưa tới…… Tôi không dám cản a……”
Nghiêm Tử Hoa đỡ trán.
Hạ Úc Huân vẫy vẫy tay, nói: “Thôi, không phải cô ấy sai, hoa này tìm nhà kho bỏ vào đi!”
“Vâng, đại tiểu thư.” Thư ký nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng chạy đi tìm người lại đây dọn hoa.
“Tiểu thư, chuyện này……” Nghiêm Tử Hoa vẻ mặt khó xử.
Vì chuyện Thẩm Diệu An anh cố ý xin chỉ thị Nam Cung Lâm nên xử lý như thế nào, kết quả, Nam Cung Lâm cư nhiên không chút nào để ý, trực tiếp nói một câu kệ hắn đi.
Thật là hoàng đế không vội thái giám sốt ruột! <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->