Tiểu Bạch vừa dứt lời, bên trong lại truyền đến thanh âm của Hạ Úc Huân ——
“Rút đao chém nước nước vẫn chảy, nâng chén tiêu sầu sầu càng sầu, rượu không say người người tự say……”
Được, từ buổi biểu diễn biến thành đọc diễn cảm thơ.
“Tiểu Bạch, con đi ngủ đi!” Lãnh Tư Thần hướng con trai nói.
Tiểu Bạch xoa xoa đôi mắt, đáp: “Uhm, Tương Nhu chú cũng sớm trở về nghỉ ngơi.”
Lãnh Tư Thần gật đầu: “Chú và dì Nguyệt của con nói vài cầu rồi sẽ về.”
“A.” Tiểu Bạch ngáp một cái, đầu tiên là tiến vào phòng Hạ Úc Huân nói một tiếng ngủ ngon, sau đó chuẩn bị đi tắm rửa một cái sau đó ngủ.
“Cần chú kể chuyện xưa cho con không?” Lãnh Tư Thần hỏi một câu.
Anh biết Tiểu Bạch mỗi buổi tối đều phải nghe Hạ Úc Huân kể chuyện xưa mới có thể ngủ, nhưng đêm nay nhìn dáng vẻ Hạ Úc Huân khẳng định không cách nào kể chuyện cho cậu.
Tiểu Bạch vừa lục ra đồ ngủ đi tắm rửa vừa quay đầu cười nói: “Không cần đâu, không phải có mẹ ca hát sao?”
Lãnh Tư Thần cũng một trận bật cười.
Tiểu Bạch tắm rửa xong ra, hướng anh nói tiếng ngủ ngon liền vào nhà đi ngủ, lúc này Tần Mộng Oanh vừa lúc lau người cho Hạ Úc Huân xong ra tới.
Phơi xong khăn lông, Tần Mộng Oanh rót cho Lãnh Tư Thần ly nước, sau đó ngồi xuống sô pha bên cạnh anh. Tựa hồ là biết Lãnh Tư Thần có chuyện muốn nói với mình.
“Bác sĩ Tần, Tiểu Huân cô ấy……” Thanh âm Lãnh Tư Thần dừng một chút, tựa hồ là đang cân nhắc tìm từ: “Cô ấy mấy năm nay như thế nào vượt qua?”
“Như thế nào vượt qua…” Tần Mộng Oanh biết thân phận mình Lãnh Tư Thần khẳng định là biết sớm nhất, cũng không có ý muốn dấu diếm, trầm ngâm vài giây chậm rãi mở miệng nói: “Ngoại trừ thời gian đầu thống khổ, sau mấy năm, đều xem như không tồi, thời gian 5 năm này, cô ấy chỉ phát bệnh hai lần, vẫn là chuyện ba năm trước đây……”
“Phát bệnh?” Ánh mắt thanh tuấn của Lãnh Tư Thần lập tức nhíu lại.
“Đúng vậy, bởi vì ba cô ấy chết, hai năm đầu, áp lực trong lòng cô ấy vô cùng lớn. Thẳng đến khi Tiểu Bạch lớn lên hiểu chuyện chút, cô ấy mới dần dần bắt đầu khôi phục. Anh biết đó, cậu nhóc kia đặc biệt biết dỗ người khác, Úc Huân vẫn luôn không có biện pháp với cậu nhóc. Đứa bé
kia…… Tựa như Úc Huân thường nói, đại khái thật là Tiểu Thiên sứ trời cao phái tới cứu cô ấy……”
“……” Lời này, Lãnh Tư Thần nghe xong trong lòng vừa tự hào lại vừa chua xót.
“Bất quá, Tiểu Bạch cũng không gây ít phiền toái cho Úc Huân, tình huống của Niếp Niếp và Tiểu Bạch cũng gần như nhau!” Tần Mộng Oanh cười cười bổ sung.
“Phiền toái?” Tuy rằng lúc Tần Mộng Oanh nói lời này ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt Lãnh Tư Thần vẫn lập tức trở nên khẩn trương.
Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ mà thở dài nói: “Đúng vậy! Bởi vì khuôn mặt cậu nhóc quá quá xuất sắc, tôi và Úc Huân vì che dấu thân phận lại không thể không giả xấu, hai bên tương phản quá lớn, ngay từ đầu thậm chí còn có người nói chúng tôi lừa bán trẻ em……”
“Sau đó thì sao?” Lãnh Tư Thần nghe đến nhập thần.
“Sau đó đều là Nam Cung tiên sinh giải quyết. Mấy năm nay ông ấy thật sự giúp chúng tôi rất nhiều.” Tần Mộng Oanh tự đáy lòng mà nói.
“……” Lãnh Tư Thần trầm mặc không nói. 5 năm này, anh bỏ lỡ quá nhiều.
Qua một lúc lâu, thanh âm anh mới có chút nghẹn lại mà mở miệng: “Bác sĩ Tần, cám ơn cô, cám ơn cô mấy năm nay ở bên cạnh mẹ con bọn họ!”
Tần Mộng Oanh mỉm cười, đáp: “Đừng nói như vậy, tôi và Úc Huân là làm bạn với nhau mà.”
Lãnh Tư Thần nghe vậy chần chờ hỏi một câu: “Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, cô năm đó rời đi là bởi vì……? Theo tôi được biết, ba nuôi cô mấy năm nay vẫn luôn tìm cô.”
Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, vẻ dịu dàng trên mặt Tần Mộng Oanh lập tức trở nên đạm mạc, trong giọng nói thậm chí mang theo một tia trào phúng: “Tìm tôi làm cái gì? Ông ấy có nhà, có vợ, cũng có con gái……” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->