“Úc huân……”
“Học trưởng, tôi biết anh muốn nói tôi cố chấp nói tôi khờ, anh sẽ không hiểu. Tôi đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, không có gì là tôi không thể chấp nhận. Cho nên, chút suy sụp nhỏ này với tôi mà nói căn bản không tính là cái gì. Cũng như cảm giác mất đi sự yêu thương, tôi không bao giờ muốn nếm thử lần thứ hai.”
“Nói như vậy, cô vẫn là không muốn từ bỏ?” Âu Minh Hiên cho dù tài hùng biện cực kỳ tuyệt vời, nhưng với người cô chấp trước mặt cũng đành bại trận.
“Trong từ điển của tôi căn bản không có hai chữ từ bỏ.”
Âu Minh Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ rực rỡ lấp lánh tràn ngập ý chí chiến đấu, bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Vậy cô muốn như thế nào? Hiện tại ngay cả vị trí ở cạnh anh ta cũng đã không có.”
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ nghiêm túc hiện tại của Hạ Úc Huân có thể khiến “Thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang”.
Bất quá, nếu Hạ Úc Huân biết độc thoại trong lòng Âu Minh Hiên giờ phút này, nhất định sẽ kinh sợ tài dùng từ của anh.
Hạ Úc Huân thẳng thắn nói: “Đúng, vị trí, tôi cần một vị trí! Phía trước là phương hướng tôi tìm lầm, đứng sai vị trí rồi! Tuy rằng tôi có thể không có tài leo trèo của Lăng Tiêu Hoa, mượn cành cao khoe bản thân, nhưng mà, tôi cũng không nên học chim chóc si tình, vì bóng râm lặp lại khúc ca đơn điệu. Nếu anh ấy là một gốc cây sồi, tôi tất phải là một gốc cây bong gòn bên cạnh anh ấy, làm hình tượng một gốc cây đứng chung một chỗ với anh ấy. Chúng ta hẳn là chia sẻ luồng không khí lạnh, bão táp, sét đánh, chúng ta cùng chung sương mù, mây xanh, cầu vồng. Giống như vĩnh viễn phân ly, rồi lại chung thân gắn bó. Đây mới là tình yêu vĩ đại, kiên trung ở tỏng này! Yêu, không chỉ yêu thân hình vĩ ngạn của anh ấy, cũng yêu cả vị trí được giữ vững dưới lòng đất của anh ấy……”
Âu Minh Hiên mặt đầy hắc tuyến cắt ngang mạch cảm xúc dạt dào của cô: “Được, đừng ở trước mặt tôi khoe khoang! Trong đầu tổng cộng cũng chỉ biết có một bài thơ của Thư Đình như vậy. Năm đó lúc cô đọc diễn cảm thơ nếu có loại tình cảm mãnh liệt này, đã sớm lấy được giải nhất rồi.”
Hạ Úc Huân mặt tối sầm, bị
phá đám!
“Nói nhiều như vậy, cô chính là muốn nói cho tôi biết……”
“Tôi muốn nói với anh rằng, tôi muốn hăng hái hướng về phía trước, nghiên cứu sinh, sau đó thi thạc sĩ, thi tiến sĩ! Bạch Thiên Ngưng vẫn là thạc sĩ, tôi dù sao cũng không thể bại bởi cô ta!”
Âu Minh Hiên khóe miệng run rẩy nói, “Phụ nữ không nên đọc sách nhiều, người xưa còn nói phụ nữ không tài mới là đức a! Ở trong mắt đàn ông, sinh viên đại học chính là Tiểu Long Nữ, sinh viên chưa tốt nghiệp là Hoàng Dung, nghiên cứu sinh là Triệu Mẫn, thạc sĩ là Lý mạc sầu, trên tiến sĩ là Diệt Tuyệt Sư Thái, bác học chính là Đông Phương Bất Bại trong truyền thuyết! Cô nói cô Hoàng Dung không muốn làm, đi làm Lý mạc sầu làm gì, xong rồi có phải hay không còn muốn tiếp tục diệt sạch hoặc là bất bại một chút? Cho đến lúc đó con của đại tổng giám đốc nhà cô cùng Bạch Thiên Ngưng đều đã học tiểu học!”
Hạ Úc Huân tức khắc sôi trào, lòng đầy căm phẫn nói, “Học trưởng, uổng cho anh cũng là thanh niên trẻ của thế hệ mới hăng hái hướng về phía trước! Cư nhiên có tư tưởng cổ hủ như vậy! Học trưởng, tôi đối với anh quá thất vọng rồi!”
Còn không phải bị cô bức cho, xem tư tưởng cô cố chấp như vậy, anh vốn dĩ muốn dùng tư tưởng phong kiến đi lấy độc trị độc.
-
Lúc ăn cơm, Hạ Úc Huân lại lần nữa hiểu biết được sự âm hiểm của Âu Minh Hiên.
Đối diện một hai ba bốn năm người tất cả đều đang gặm con cua, chỉ có cô một mình rơi lệ đầy mặt mà ăn cơm trắng rau xanh.
Chiếc đũa mới vừa trộm chuyển qua con cua đã bị Âu Minh Hiên gõ một cái trên mu bàn tay, nói: “Trên người của cô còn có thương tích, cua là thức ăn kích thích, dễ dàng sưng viêm, không thể ăn.”
“Âu Minh Hiên! Anh tuyệt đối là cố ý!”
Âu Minh Hiên cau mày nói: “Tôi cũng chưa nói tôi không phải cố ý a!”