Bởi vì vết thương trên người, Hạ Úc Huân có thời gian một tuần “Trì hoãn”.
Lệnh cha không thể trái, một tuần sau, miệng vết thương đã lành, Hạ Úc Huân chính thức bắt đầu cuộc sống đi xem mắt.
Đối tượng xem mắt ngày đầu tiên nghe nói chính là một vị bác sĩ.
A, quá thảm! Cô từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là bác sĩ……
Bất quá, may mắn chính là, vị bác sĩ kia đi đường không cẩn thận bị một chiếc xe đụng trầy da cánh tay, chỉ có thể nửa đường đi bệnh viện.
Vì thế, Hạ Úc Huân tránh thoát một kiếp.
Thật là ông trời phù hộ! Trời xanh ở trên, hậu thổ ở dưới, xin nhận của tiểu nữ một lạy.
Nhưng, sự việc kế tiếp phát sinh liền có chút không thể tưởng tượng.
Người thầy giáo ngày hôm sau đi xem mắt nói nửa đường gặp một đứa trẻ lạc đường, đưa cậu về nhà nên chậm trễ, lưu học sinh ngày thứ ba đi xem mắt bị chó điên cắn, ngày thứ tư huấn luyện viên võ thuật bị đối thủ một mất một còn gọi đi quyết đấu, ngày thứ năm, ngày thứ sáu……
Một tuần đều đi qua, Hạ Úc Huân một lần xem mắt cũng chưa thành công, lo lắng Hạ Mạt Lâm cùng dì Vương kia.
Bất quá, chính cô thật mừng rỡ nhàn nhã, vừa gặm dưa chuột, vừa nhàm chán lật xem quyển “Chiến lược tư duy cùng ưu thế cạnh tranh”, càng xem càng xúc động, cô muốn đổi một chút, xem dưa chuột, gặm sách giáo khoa.
-
Lãnh Tư Triệt gần đây bận rộn thích ứng công việc cùng hoàn cảnh sinh hoạt mới, ngày thường không có thời gian nhàn rỗi, nhưng vẫn thường xuyên cùng Hạ Úc Huân gọi điện thoại, gửi tin nhắn, để hiểu biết tình hình của cô gần đây.
Lúc hỏi cô có muốn đi tìm việc lại hay không, Hạ Úc Huân trả lời hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của anh.
Nha đầu kia cư nhiên nói muốn học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, đi thi thạc sĩ quản lý công thương, càng làm cho anh kinh ngạc chính là, cô gần đây cư nhiên đi xem mắt.
“Anh, nghe nói Tiểu Huân gần đây đi xem mắt.” Khai báo một chút tiến độ công việc, Lãnh Tư Triệt trước khi rời khỏi văn phòng, cố ý vô tình mà nói.
“Uhm.” Lãnh Tư Thần nhàn nhạt mà lên tiếng.
“Chính là mỗi người gặp đều không thành công, đều là nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chuyện này không khỏi quá kỳ lạ!” Lãnh Tư Triệt nhíu mày nói.
Vốn dĩ anh còn có chút sốt ruột, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là loại kết quả này.
Ngày hôm qua
trong điện thoại, Hạ Úc Huân vừa thanh thúy mà “Két két” gặm dưa chuột, vừa kêu rên ông trời có mắt.
Xem ra lần này cô là bị buộc đến không còn cách nào khác, nếu không theo cá tính kai của cô như thế nào cũng không có khả năng làm loại chuyện xem mắt này. Nhưng, cô càng không thể nào cãi lời ba cô làm loại chuyện không muốn sống được. Cá cùng chân gấu không thể kiêm, vì thế đành phải lựa chọn người trước.
Lãnh Tư Thần nghe vậy nhướng mày, nói: “Nhân phẩm có vấn đề.”
Lãnh Tư Triệt khẽ cười một tiếng, sờ sờ cái mũi, nói:“Tiểu Huân nếu nghe được anh nói như vậy khẳng định lại bị chọc giận đến bùng nổ. Đúng rồi, ngày mai là cuối tuần, em chuẩn bị về nhà ăn cơm, cùng nhau chứ?”
“Anh còn vài chuyện chưa làm xong, em đi đi!” Lãnh Tư Thần biểu tình đạm mạc.
Lãnh Tư Triệt than nhẹ một tiếng, “Vậy được rồi!”
Lãnh Tư Triệt mới vừa đi không bao lâu, liền có trợ lý nói với anh Nam Cung Lâm tới.
Tên kia, luôn muốn tới thì tới, cũng không hẹn trước.
Lãnh Tư Thần mệt mỏi day day ấn đường, nói: “Có gì phải làm sao?”
“Tôi xem cậu gần đây quá nhàm chán, cho nên cố ý tới bồi cậu a!” Nam Cung Lâm ngồi xuống sô pha, bày ra tư thái thoải mái, tư thái nói chuyện dài.
“Xin lỗi, tôi rất bận.” Lãnh Tư Thần một lần nữa vùi đầu vào đống văn kiện.
“Xác thật rất bận, bận đến mức tiểu bảo bối đi xem mắt đều mặc kệ.” Nam Cung Lâm hừ một tiếng.
Lãnh Tư Thần tay dừng một chút, nói: “Việc này hẳn là không liên quan đến tôi.”
Lãnh Tư Thần nói, không biết nghĩ tới cái gì, tức khắc mí mắt giựt giựt, ngẩng đầu nhìn về phía cái người đang ngồi trên sô pha vẻ mặt nghiền ngẫm, nói: “Những chuyện ngoài ý muốn là ông an bài?”