Quay đầu nhìn thân ảnh cao dài quen thuộc trong phòng khách, Lãnh phu nhân đột nhiên đỏ hốc mắt, như không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm anh một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nghiêng ngả lảo đảo mà đứng dậy đi qua, khóc lóc đấm vào ngực người tới: “Con tiểu tử thúi không lương tâm này! Lâu như vậy cũng không về! Năm đó ba con bất quá là lời nói lúc tức giận, con sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói đoạn tuyệt quan hệ liền đoạn tuyệt quan hệ!”
Nói xong rốt cuộc nhịn không được, thương tâm khóc lên……
“Thuần Nhã, con thật vất vả trở về một chuyến, bà khóc sướt mướt như vậy còn ra cái gì?” Lãnh Hoa Kiều ngồi trên sô pha thần sắc không vui nói.
Quách Thuần Nhã lập tức liếc qua một cái, nói: “Ông còn nói! Lúc trước đều là ai làm hại con trai tôi vẫn luôn không trở lại?”
Lúc trước bà không phải cũng cảm thấy Tư Thần chiếc quá nhiều thứ thuộc về Tư Triệt trong lòng không vui sao? Sao bây giờ đều đổ hết trên đầu ông!
Lãnh Hoa Kiều lập tức liền phản bác: “Đó có thể đều do tôi sao? Tôi……”
“Được rồi, ba, mẹ, các người đừng ầm ĩ nữa! Đã trễ thế này, anh làm việc suốt một ngày khẳng định đói bụng, mọi người trước ngồi xuống ăn cơm đi!” LãnhTư Triệt từ trên lầu đi xuống muốn giảng hòa nói.
Quách Thuần Nhã vừa nghe vội vàng nói: “Được được được, ăn cơm, ăn cơm trước, A Thần, con xem con gầy đi rồi……”
Đại khái là bởi vì mẹ chưa từng gọi mình thân mật như vậy, đối với xưng hô A Thần này, Lãnh Tư Thần rất không quen.
Trong trí nhớ, mẹ sẽ kêu em trai là A Triệt, nhưng gọi mình vẫn luôn là Tư Thần, mà người gọi anh A Thần, trước nay chỉ có một……
Một bàn đầy đồ ăn, đa phần đều là món anh thích, nhưng chỉ sợ những thứ này không thể nào là mẹ dặn.
“A Thần, nào, ăn cái này……” Quách Thuần Nhã nhiệt tình mà gắp cho anh một đũa rau cần.
Lãnh Tư Thần nhíu mày lại.
LãnhTư Triệt lập tức khẩn trương nói: “Mẹ! Anh con không thích ăn rau cần, ngay cả mùi vị đều không thể ngửi……”
“A? Là…… Phải không? Mẹ sao lại nhớ rõ nó thích ăn? Ách, hình như là con
thích ăn, mẹ nhớ nhầm nhớ nhầm rồi! Ai, con xem tính tình mẹ này!” Quách Thuần Nhã có chút xấu hổ, nói: “Để mẹ đem món rau cần cách xa một chút nhé? Con không phải không thể ngửi mùi vị này sao?”
Quách Thuần Nhã đối với con trai lớn này cảm tình vô cùng phức tạp, lúc trước mới vừa sinh hạ anh liền cảm thấy khôn gần gũi nổi, càng lớn loại cảm giác này càng rõ ràng, nhưng đứa con trai này thật sự là quá ưu tú, mặc kệ đưa tới chỗ nào đều có mặt mũi, đáy lòng bà vẫn rất thích anh, chỉ là, như thế nào cũng không gần gũi được.
Mà A Triệt sinh ra, mới thực sự khiến bà cảm nhận được cảm giác người làm mẹ, cảm giác làm mẹ được người khác cần đến.
Mà đối với đứa con trai lớn này trước nay đều không cần mình, bà xác thật quá mức sơ sót, thậm chí ngay cả khẩu vị anh đều không rõ ràng lắm.
Bà cũng muốn cải thiện quan hệ mẹ con, nhưng, nhiều năm thế này như vậy mới qua đây, trong khoảng thời gian ngắn bà thật sự không biết nên bắt đầu như thế nào……
“Để con để con, đặt gần bên con là được rồi!” LãnhTư Triệt vội đem hai bàn đồ ăn thay đổi vị trí, sau đó gắp cho Lãnh Tư Thần đồ ăn anh thích.
Thấy quan hệ con trai lớn và con trai út rất tốt, Quách Thuần Nhã lúc này mới có chút an ủi.
Trên bàn cơm, Lãnh Tư Thần máy móc mà ăn cơm, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Họp hội đồng quản trị cũng không mệt như vậy.
Rõ ràng là người một nhà, nhưng thái độ mọi người đối với mình lại đều nơm nớp lo sợ như vậy……
Anh có đáng sợ như vậy sao?
Con những nhà khác sau khi cãi nhau với gia đình, cũng là tình hình này? Cha mẹ sẽ kinh sợ đến mức thế này à?