Tiểu Bạch vẫn luôn bởi vì tự trách không có chăm sóc tốt cho Niếp Niếp mà không buồn ăn uống, khuôn mặt nhỏ đều gấp đến độ vàng như nến.
Trong nhà lớn nhỏ đã sắp sửa suy sụp, chuyện công ty lại bận rộn như vậy, Hạ Úc Huân tinh lực lao lực quá độ, cô gắng buộc chính mình ăn cái gì đó mới không ngã xuống.
Tuy rằng tất cả mọi người đều đang hỗ trợ tìm người, bất quá Hạ Úc Huân vẫn một khắc đều ngồi không được, đêm khuya vẫn lái xe trong màn mưa vòng quanh thành phố.
Cô từ nhỏ nhìn tiểu nha đầu kia lớn lên, ở trong lòng cô, Niếp Niếp cũng như con ruột của cô, hiện tại tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu đột nhiên bỏ đi, cô sao có thể không nóng nảy.
Cô vừa lái xe vừa nôn nóng mà nhìn ngoài cửa sổ, chỉ hy vọng…… Kỳ vọng có thể ở một góc nào đó đột nhiên nhìn thấy tiểu nha đầu kia……
Một đường điện quang hiện lên, theo sau bên tai tiếng sấm sét khiến người ta sợ hãi, Hạ Úc Huân sợ tới mức tay run lên, xe ở đường chạy thành một hình chữ S, thiếu chút nữa đụng phải một cây đại thụ, cũng may đạp thắng kịp thời.
Cô đối với sấm sét vẫn chưa hết sợ hãi, bởi vì sốt ruột tìm người mới tạm thời áp chế, chỉ là lúc này, đã áp lực tới đỉnh điểm rồi……
Toàn than cô phát run mà cuộn tròn trên ghế điều khiển, mỗi một đợt tiếng sấm sét vang lên, cô đều sẽ run đến mức càng thêm dữ dội, lúc một đợt tia chớp lại lần nữa ở ngay phía sua cao ốc trước mặt đánh xuống, bầu trời tối đen đột nhiên sang lên, dư quang của cô phát hiện cách đó không xa tựa hồ có hình bóng quen thuộc thấp bé……
Niếp Niếp?
Cô lập tức mở cửa xe mạo hiểm xông ra ngoài, kết quả, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy qua mới phát hiện bất quá chỉ là thùng rác……
Cô quá mệt mỏi, cho nên hoa mắt……
Lòng đầy hy vọng sau đó kết quả lại là thất vọng, Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được suy sụp, bất lực mà ngã ngồi trên mặt đất tràn đầy nước mưa lạnh băng, cả người rơi vào trong địa ngục tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc giống như dã thú gào thét vọt về phía cô, xé
rách linh hồn cô……
Sắp bị vực sâu tối tăm nuốt vào là lúc, một đường ánh sáng chói mắt chiếu xạ tới, ngay sau đó, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to ấm áp mà có lực, một tay đem cô từ trong vực sâu kéo ra ngoài.
Dưới trời đêm rét lạnh mưa to tầm tã, trong phút chốc, cô lại giống như quả đào tươi được ánh mặt trời tươi sáng chiếu rọi, hành ý quanh mình rút lui, quanh quẩn tất cả đều là hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm, giống như ở nhà……
“Cô gái đáng chết, anh mới rời đi mấy ngày, liền đem bản thân lăn lộn thành như vậy! Có phải một hai phải để anh đi đến nơi nào đều đem em theo lấy dây chuyền buộc ở bên người mới cam tâm?” Lãnh Tư Thần tức giận đầy người mà gào rống.
Ánh mắt Hạ Úc Huân không có tiêu cự, ngơ ngẩn mà nhìn người đàn ông đem mình ôm vào long, lẩm bẩm: “Lãnh……”
“Em còn biết lạnh?” Lãnh Tư Thần tiếp tục rống.
“Lãnh Tư Thần……”
“……” Lãnh Tư Thần nghẹn nghẹn, đáp: “Là anh!”
“Anh không phải đang…… Mở họp……” Hơn nữa là cuộc họp khép kín.
“Uhm, mới vừa họp xong.” Đèn xe chiếu xuống, nhìn thấy toàn thân cô trên dưới ướt như thủy quỷ, thân thể không ngừng phát run, ánh mắt Lãnh Tư Thần tràn đầy âm vụ, cắn răng, cố nén tức giận đem cô kéo đi, nói: “Có gì về rồi lại nói!”
“Không! Không…… Tôi không về!” Hạ Úc Huân kịch liệt giãy giụa.
“Hạ Úc Huân, em rốt cuộc còn muốn nháo tới khi nào? Em cứ như vậy nữa sẽ sinh bệnh!”
“Anh tránh ra! Tôi phải đi tìm Niếp Niếp…… Niếp Niếp vẫn chưa tìm được……” Hạ Úc Huân đẩy anh ra, tiếp tục chạy về phía trước.
Lãnh Tư Thần mạnh mẽ mà giữ chặt tay cô kéo về, nói: “Em cho rằng em cứ như ruồi bọ không đầu tìm lung tung có thể tìm được người sao?”