Đối với Quân Trạch Dã không chút khách khí mà mắng, Âu Minh Hiên phá lệ không có bất cứ phản bác gì, bởi vì, hắn mắng không sai.
Năm đó sau khi chia tay với Tần Mộng Oanh, không có cô, một ngày của anh vẫn cứ vận hành như thường lệ, anh vẫn có thể du hí nhân gian, vẫn tiêu sái mà tồn tại……
Nhưng, vẫn sống đến càng ngày càng trống rỗng, càng ngày càng không thú vị.
Lạc thú duy nhất ngoài không thú vị chính là cả ngày đả kích tiểu học muội vì yêu mà phấn đấu.
Trên thực tế, anh vẫn luôn không muốn thừa nhận, trong lòng anh thực sự rất hâm mộ Hạ Úc Huân.
Bởi vì cô luôn lạc quan hướng về phía trước, nhiệt tình mênh mông, mỗi một ngày đều có thể bảo trì tinh lực dư thừa, hơn nữa hiểu rõ mục tiêu cuộc sống của mình.
Tuy rằng mục tiêu này khiến anh vô cùng khinh bỉ.
Cô tựa như một ánh mặt trời sức sống bắn ra bốn phía chiếu rọi anh, nhiệt tình của cô cảm nhiễm, khiến anh cảm thấy cuộc sống có một chút độ ấm, đến cuối cùng, anh thậm chí không thỏa mãn tại đây, bắt đầu muốn độc chiếm ấm áp của cô, cho dù mọi thứ này vốn dĩ không thuộc về anh.
Anh cần có một người tới bổ khuyết trống rỗng trong nội tâm, cần một sự kiện tới kích thích ý chí chiến đấu của anh, cuộc sống mới có thể sẽ không không thú vị như vậy nữa……
Nhưng mà, mỗi lần bừa bãi, chỉ đổi lấy mỗi lần hại người hại mình.
Lúc một mình an tĩnh lại, trong đầu hiện lên một bóng dáng đen trắng đạm mạc.
Quen biết Tần Mộng Oanh tới nay, cô gái kia giống như không khí, cô thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh anh, trong mắt anh lại vĩnh viễn không có sự tồn tại của cô.
Thẳng đến khi cô hoàn toàn biến mất, anh mới phát hiện cô quan trọng.
Ngày thường, anh không cảm giác được ý nghĩa của không khí, nhưng một khi mất đi, mới có thể hiểu rõ, không có không khí căn bản không cách nào tồn tại.
Bởi vì chán ghét cảm giác bị trói buộc, anh không chịu thừa nhận một cô gái có thể trói chặt tim anh, càng nhẫn tâm phủ quyết lực ảnh hưởng của cô với mình.
Mỗi ngày cứ như vậy qua đi, thời gian xác thật mỗi một lần làm tê liệt thân kinh của anh.
Thẳng đến hai năm sau, vào tiệc sinh nhật mẹ, cô chỉ nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, lại như thiên quân vạn mã trong phút
chốc công phá cửa thành của anh, luân hãm lãnh địa của anh.
Bỗng nhiên phát hiện, cô gái cho rằng chỉ là khách qua đường này, chính mình thế nhưng chưa bao giờ quên được.
Chỉ là, năm tháng vô tình, cô thế nhưng sớm đã yêu người khác, cho người đàn ông kia mọi thứ tốt đẹp, hơn nữa cam tâm tình nguyện không cần danh phận vì hắn mà sinh hạ một đứa bé gái đáng yêu.
Nhìn đứa bé đáng yêu, trong lòng tràn anh tất cả đều là chua xót.
“Tần Mộng Oanh, tôi yêu một cô gái.” Anh nói.
Đã từng, anh nói với cô, mình vĩnh viễn sẽ không yêu bất cứ ai, nhưng, lại vào hai năm sau đột nhiên chính miệng báo cho cô biết, anh yêu một cô gái, rất yêu cô ấy, hơn nữa còn nhờ cô hỗ trợ cứu cô ấy.
Trong đó không phải không có yếu tố cố ý giận dỗi, chỉ tiếc, kết quả cuối cùng chỉ thể hiện ra anh quá buồn cười, bởi vì, cô căn bản không để bụng.
Trên thực tế, sau đó, bất luận anh như thế nào biểu hiện ra tình yêu với Hạ Úc Huân, cô vẫn luôn một bộ thờ ơ, đừng nói cái gì buồn cười ghen ghét.
A, cô thậm chí còn có thể đem cô ấy xem như chị em ruột tận tâm tận lực chăm sóc.
Hai năm trước anh từng nói, bọn họ ai cũng không cần yêu đối phương, đây chỉ là một trò chơi.
Kết quả là, người phạm quy thế nhưng lại chính là anh.
Cô chưa bao giờ từng yêu, mà anh lại bất tri bất giác hãm sâu vào.
Nhưng, nếu thật sự không yêu, sao lại mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm cũng muốn sinh hạ Lạc Lạc, đem bé xem như bản thân mà dốc toàn lực yêu thương quý trọng?
5 năm trước, thẳng đến sau khi cô biến mất, anh đã sớm lén thu thập tóc Lạc Lạc nhưng vẫn luôn không hành động cầm đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN……