Âu Minh Hiên đối với bé mà nói, là ký ức lúc bé hai tuổi, qua 5 năm, đã sớm quên mất, chỉ là, có thể nơi sâu thẳm trong ký ức, bóng dáng của anh vẫn khắc vào trong lòng.
“Thực xin lỗi, chú không phải.” Âu Minh Hiên có chút không đành lòng mà trả lời.
Nếu có thể, anh thật sự hy vọng đứa bé đáng yêu này chính là Lạc Lạc.
Hơn nữa, nghe bé miêu tả, thật sự có chút có thể là Lạc Lạc, nhưng, anh chung quy không dám nghĩ, không dám ôm loại kỳ vọng xa xỉ này……
Ở trên đường tùy tiện nhặt về một đứa bé cư nhiên sẽ là con gái của mình?
Có thể sao?
Trừ phi thế giới này điên rồi.
Anh hoàn toàn không thể tin được, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ mình có thể có vận khí như vậy!
Trên khuôn mặt nhỏ của cô bé sau khi nghe vậy lập tức suy sụp xuống.
Tiểu Bạch tìm được Tương Nhu là ba của cậu, nhưng bé lại không tìm được ba mình.
Ba Tiểu Bạch không chỉ đưa cậu đến trường học báo danh, mua cho cậu một túi đồ ăn vặt lớn như vậy, mỗi buổi tối đều kể chuyện xưa cho cậu nghe……
Tiểu nha đầu tuy rằng chịu đựng không biểu hiện ra ngoài, kỳ thật trong lòng hâm mộ đã không nhịn được, rất nhiều lần buổi tối lén trốn ở trong chăn khóc, cảm thấy mình thực vô dụng.
Bé biết Tiểu Bạch gạt mọi người bí mật tiến hành kế hoạch, ngày đó bé thậm chí muốn đi theo cậu, nhưng Tiểu Bạch quá xấu rồi, cư nhiên nửa đường trái quẹo phải quẹo, đi đến một nửa bé liền mất dấu, đành phải hậm hực mà về nhà.
Hừ, Hạ Tiểu Bạch, có gì đặc biệt hơn người, bé cũng sẽ tìm được ba mình.
Khác với Tiểu Bạch có tổ chức có kế hoạch, đầu óc bé liền xúc động mà lên đường đi tìm ba, đến khi lạc đường, lại gặp bão, được Âu Minh Hiên ngẫu nhiên nhặt được mang trở về……
Âu Minh Hiên lúc ấy vốn muốn trực tiếp đem tiểu nha đầu giao cho cảnh sát xử lý, nhưng lúc ấy tay nhỏ của bé vẫn luôn nắm chặt vạt áo của anh, trong miệng từng tiếng gọi ba ba,
tim anh lập tức liền mềm nhũn, như thế nào cũng không thể nhẫn tâm được, cũng không yên tâm đem bé vào cục cảnh sát.
“Vậy…… Chú làm ba ba của con được không? Mẹ con rất xinh đẹp nha!” Niếp Niếp ý tưởng đột phát, cảm thấy chủ ý này của mình thật sự là rất tuyệt.
Nghe tiểu nha đầu đồng ngôn đồng ngữ, Âu Minh Hiên khẽ cười một tiếng: “Đây chỉ sợ là không được, chú đã có người yêu thích.”
Bé bám riết không tha nói: “Nhưng… Tình cảm có thể bồi dưỡng a! Mẹ con là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này, ôn nhu nhất, chú nhất định sẽ thích mẹ con!”
Tình cảm có thể bồi dưỡng……
Tiểu nha đầu này tuổi không lớn, lời nói lại một tập hợp từ.
“Được, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải cho dắt dây tơ hồng của mẹ con, mà là báo bình an với mẹ con, con mất tích lâu như vậy, mẹ con nhất định lo lắng suy sụp rồi.” Âu Minh Hiên nói.
Bé nghe vậy lập tức khẩn trương mà dính vào lòng ngực anh, mắt to ngập nước nhìn anh, nói: “Ba ba, chú muốn đuổi bé đi rồi sao?”
Thật vất vả mới tìm được người mà bé cảm nhận là ba, bé sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Nhưng, chuyện này Âu Minh Hiên lại không có dễ mà thỏa hiệp, cuối cùng vẫn phải gọi vào số di động của mẹ bé.
“Alo, xin chào.”
“Xin chào…… Ai vậy……”
Đầu bên kia di động là thanh âm yếu ớt, khàn khàn đến không thành bộ dáng gì, Âu Minh Hiên nhíu mày lại, từ thanh âm điện thoại liền biết mẹ đứa nhỏ này khẳng định vô cùng lo lắng, vì thế vội vàng đi thẳng vào vấn đề nói: “Xin hỏi ngài là mẹ của bạn nhỏ Niếp Niếp sao? Bé hiện tại đang ở chỗ tôi……”