Mới vừa đẩy cửa ra, từ nửa khe hở mở, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đã lâu không gặp đang từ phòng thay quần áo nam phía đối diện đi ra……
Lúc người đàn ông giương mắt cũng thấy được cô, bốn mắt nhìn nhau, không khí quanh mình dần dần ấm lên……
Hạ Úc Huân dời tầm mắt trước, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, Lãnh Tư Thần đột nhiên ba bước nhanh chóng đi đến trước mặt cô, một tay đè lại cửa cô đang chuẩn bị đẩy ra.
“……” Hạ Úc Huân ném ra ánh mắt nghi hoặc.
Lãnh Tư Thần không nói chuyện, mà là trực tiếp nghiêng người từ khe cửa chen vào, sau đó “Phanh” một tiếng giữ cửa khóa trái lại.
Hạ Úc Huân nhận thấy được hơi thở nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng vặn mở khoá cửa, nhưng vừa muốn xoay người, cằm liền bị bàn tay thô ráp nắm, ngay sau đó, môi mềm mại cùng với hơi thở cực nóng bỏng hạ xuống, tiếp theo, lưỡi cũng bị đối phương cuốn đi……
Hạ Úc Huân mở to hai mắt nhìn, sửng sốt ba giây đồng hồ mới nhớ tới phản kháng, nhưng tên kia hiển nhiên là tay già đời, một tay giữ chặt hai tay cô để lên đỉnh đầu, một tay giữ eo cô, hôn đến không khí trong lồng ngực cô càng ngày càng ít cơ hồ sắp hít thở không thông……
Cô cảm thấy cần phải nghiên cứu phương pháp thâm nhập phá giải tư thế vách tường đông này……
Lúc cơ hồ sắp hôn mê, tên kia cuối cùng buông lỏng cô ra.
“Anh hút bao nhiêu thuốc hả? Mùi thuốc!” Hạ Úc Huân ghét bỏ mà nhíu mày.
“Chỉ một điếu, nếu chán ghét mùi thuốc, em còn hút?” Lãnh Tư Thần hỏi lại.
Vậy có thể giống nhau sao?
Hạ Úc Huân quay đầu đi chậm rãi thở một hơi, vừa định phản bác, anh lập tức lại lần nữa hôn lên, nuốt sống toàn bộ lời cô muốn nói ra……
Giãy giụa nửa ngày, cô rốt cuộc tìm được cơ hội dẫm tên kia một chân, đáng tiếc lúc này mang chính là giày thể thao, dẫm lên một chút lực sát thương đều không có, ngược lại bị anh trừng phạt mà hung hăng cắn một ngụm……
Trong phòng thay quần áo an tĩnh chỉ còn lại tiếng môi lưỡi triền mien khiến người ta mặt đỏ
tai hồng……
Không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc buông cô ra, hơi thở dồn dập mà ghé vào tai cô, thanh âm khàn khàn nói: “Nhớ anh chứ?”
Hạ Úc Huân: “……”
Lãnh Tư Thần: “Sao lại không nói lời nào?”
Hạ Úc Huân: “……”
Lãnh Tư Thần: “Hả?”
Hạ Úc Huân cuối cùng bình tĩnh trở lại, trợn mắt giận nhìn nói: “Nói em gái anh! Tôi vẫn còn chưa hết bực!”
Lãnh Tư Thần mày nhíu lại, nói:“Đều nói em cần tăng mạnh vận động, anh đã cho em cơ hội để thở.”
“Anh có thể câm miệng không?” Cơ hội? Chỉ một giây là đủ sao!
“Anh tặng quà cho em vô dụng sao?” Lãnh Tư Thần thần sắc không vui hỏi.
“……” Quà! Chẳng lẽ là bộ nội y màu tím kia? Hạ Úc Huân lúc này mới phát hiện trên cổ áo mình đã bị anh kéo ra, lộ ra đường viền hoa của nội y màu vàng nhạt.
Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo hỗn độn đáp: “Anh giữ lại tự mình dùng đi! Biến thái!”
Lãnh Tư Thần cười khẽ, đầu chôn ở cổ cô, đáp: “Lại mắng thêm vài câu nữa……”
Hạ Úc Huân: “……” Đao của ta đâu! Thanh Long Yển Nguyệt Đao của ta đâu!
“Tiểu Huân, rất nhớ em……” Lãnh Tư Thần ngửi hơi thở dễ chịu trên người cô lẩm bẩm: “Vốn dĩ vừa xuống máy bay liền muốn đi gặp em, nhưng sợ gặp em liền không muốn làm việc, qua vài ngày là mười một, anh muốn nhanh chóng đem chuyện công ty xử lý xong, sau đó mang Tiểu Bạch đi ra ngoài du lịch, em có rảnh không?”
Không hề nghi ngờ, thế tấn công ôn nhu của Lãnh Tư Thần càng ngày càng mãnh liệt……
Hạ Úc Huân đau đầu không thôi, đang nghĩ ngợi phải mở miệng như thế nào, di động trong túi vang lên, là khách hang gọi qua, vì thế vội vàng lấy lại tinh thần nghe điện thoại.