“Hạ Úc Huân, em câm miệng cho anh!” Lãnh Tư Thần đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, con ngươi ánh lửa mấy ngày liền, nói: “A, em hắt? Anh thực sự hy vọng là em hắt! Nhưng em sẽ làm sao? Hạ Úc Huân, em vuốt lương tâm mình nói cho anh biết, em sẽ làm chuyện có lương tâm vậy sao?”
Hạ Úc Huân đều bị anh hỏi đến mức choáng váng.
Logic này của anh…… Thật sự không có vấn đề sao?
Hoá ra cô không hắt rượu người ta lại thành cô sai rồi……
Nhìn cô gái trước mắt vẻ mặt sững sờ ngây ngẩn, Lãnh Tư Thần nhéo nhéo mũi, hít sâu một hơi mới đè nén tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực, đầy mặt chua xót nói: “Lúc trước anh cư nhiên có ý đồ dùng Lâm Tuyết tới kích thích em, hy vọng em có thể ghen…… Anh thật khờ…… Thật sự……”
Lãnh Tư Thần như vậy cô thật sự không quen, Hạ Úc Huân trong khoảng thời gian ngắn có chút vô thố, như che dấu mà cười ha ha nói: “Lãnh Tư Thần anh sao lại biến thành Tường lâm tẩu vậy, phong cách này không thích hợp với anh……”
Lãnh Tư Thần gió Bắc gào thét mà trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó không thể nhịn được nữa mà xoay người đi mất, để lại Hạ Úc Huân đứng tại chỗ, đổ ập xuống một đầu gió tuyết.
Thật là đậu má, cô đây là chiêu ai chọc ai! Quả thực nằm cũng trúng đạn!
-
Cùng lúc đó, Lâm Tuyết vẫn duy trì vẻ mặt đầy rượu ngơ ngác mà đứng tại chỗ, chậm chạp không cách nào từ trong vực sâu vừa rồi mà khôi phục.
Cô bị hắt mặt đầy rượu, Lãnh Tư Thần nhìn cũng không nhìn một cái, trên tay cô gái kia chỉ bị bắn lên một giọt, anh cư nhiên khẩn trương mà tự mình dùng khăn tay chà lau cho cô.
Lãnh Tư Thần người đàn ông như vậy, lúc lạnh lùng hận không thể đông chết người trong phạm vi vài trăm dặm, nhưng một khi ôn nhu quả thực chính là toàn bộ mùa xuân, có thể đem người ta say chết ở bên trong.
Đã từng cô cũng từng được ôn nhu như vậy……
Vì cái gì đảo mắt ôn nhu của anh liền cho người khác?
Vì cái gì……
Cô không nghĩ ra, cũng không cách nào tiếp thu……
“Lâm…… Lâm tiểu thư? Cô làm sao vậy?”
Thẳng đến khi bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô của đàn ông, Lâm Tuyết mới phục hồi tinh thần
lại, nỗ lực mỉm cười một cái với người tới, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
“Sao lại không có việc gì chứ! Đây là ai làm?” Dư Hoằng Thu vội vàng lấy khăn chà lau rượu vang đỏ trên mặt cho cô, lại cởi áo khoác khoác lên cho cô.
“Thật sự không có việc gì, cám ơn anh Dư tiên sinh!”
Nhìn cô gái rõ ràng đã khổ sở đến muốn chết mà vẫn ra vẻ kiên cường, Dư Hoằng Thu cảm giác tim mình như bị kim đâm, nhịn không được muốn trợ giúp cô, muốn bảo hộ cô.
Sauk hi biết cô là Lâm Tuyết, hắn mới nhớ tới nhưng tai tiếng của cô và Lãnh Tư Thần.
Kết hợp chuyện xảy ra hôm nay, anh cơ bản có thể suy đoán rượu vừa rồi là ai hắt.
Nhưng, để tránh cô khó xử, Dư Hoằng Thu đành phải coi như mình cái gì cũng không biết.
“Lâm tiểu thư, tôi đưa cô về nhé!”
“Không cần, tôi muốn một mình thêm chút nữa……” Lâm Tuyết chậm rãi lắc lắc đầu cự tuyệt, sau đó giống như rối gỗ mất đi sinh mệnh máy móc mà đi về phía trước.
Dư Hoằng Thu muốn theo sau, lại không dám.
Bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, anh lấy thân phận gì đi quan tâm cô?
Đang thở dài, chỉ thấy Lâm Tuyết mới vừa đi chưa được vài bước, thân mình nhỏ yếu mềm nhũn, đột nhiên ngã xuống.
“Lâm tiểu thư!” Dư Hoằng Thu trừng lớn đôi mắt, vội vàng chạy như bay qua, gọi: “Lâm tiểu thư, tỉnh tỉnh!”
Cô gái sắc mặt trắng bệch mà hôn mê, khóe mắt vẫn còn nước mắt, người xem từng đợt lo lắng……
Dư Hoằng Thu nôn nóng không thôi mà đem cô bế lên chạy ra ngoài.
Trong lòng ngực người đàn ông, Lâm Tuyết lặng lẽ mở to mắt, như nghiệm thu mà liếc mắt một cái nhìn vẻ kinh hồn chưa định trên khuôn mặt người đàn ông, lúc này mới một lần nữa nhắm hai mắt lại.