“Anh lấy đi.” Tần Mộng Oanh chỉ chỉ mấy cái bên cạnh đã làm xong.
Âu Minh Hiên vội vàng chọn cái lớn nhất, đáp: “Ha ha, cám ơn tức phụ nhi tặng quà cho anh, anh sẽ hảo hảo quý trọng, mỗi ngày đeo bên mình!”
“Thật sự sẽ cột lên trên! Rõ ràng là chính anh muốn không phải sao? Lại nói anh không phải có nước hoa sao? Muốn cái này làm gì?” Hạ Úc Huân phỉ nhổ.
Âu Minh Hiên cắn răng trừng mắt nhìn cô, nói: “Hạ, úc, huân, em không cảm thấy quá sáng sao?”
“Chỗ nào sáng?” Hạ Úc Huân khó hiểu, đèn trong sân đều rất nhu hòa a!
“Toàn thân em trên dưới đều lấp lánh sáng lên!” Âu Minh Hiên tức giận nói.
Hạ Úc Huân cuối cùng đã hiểu, hoá ra là đang ghét bỏ mình là bóng đèn!
“Được được được, em đi, em đi tắm rửa rồi ngủ còn không được sao?”
Hạ Úc Huân cuối cùng đại phát từ bi mà đi, trước khi đi phe phẩy đầu nhìn Tần Mộng Oanh “Mặt đen” một cái, tiếp tục châm nến cho Âu Minh Hiên.
Cư nhiên đuổi em đi, không có ánh sáng và nhiệt độ của em, hai người các người đơn độc ở chung, tẻ ngắt không lạnh chết mới là lạ!
Trên thực tế, thật sự bị Hạ Úc Huân đoán trúng, Âu Minh Hiên ra sức đến miệng khô lưỡi khô, Tần Mộng Oanh vẫn nhàn nhạt trước sau như một.
Cuối cùng, các loại đại chiêu của anh toàn bộ khai hỏa hy vọng buổi tối có thể ở lại qua đêm, kết quả……
Bị cự tuyệt!!!
Âu Minh Hiên: “Thật sự không thể sao? Anh có thể ngả ra đất ngủ! Anh chỉ là muốn bên cạnh Niếp Niếp nhiều hơn!”
Tần Mộng Oanh: “Xin lỗi, không tiện.”
Âu Minh Hiên: “Anh ngủ sô pha phòng khách!”
Tần Mộng Oanh: “Sô pha hôm trước bị chó nhà hàng xóm gặm hỏng rồi.”
Âu Minh Hiên: “……” Anh muốn đi cắn chết con chó kia!
Âu Minh Hiên: “Vậy anh ngủ trên nóc nhà, vừa lúc bên này hoàn cảnh tốt, có thể ngắm trăng sao!”
Tần Mộng Oanh: “Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa.”
Âu Minh Hiên: “……” Đây là vì cái gì! Chẳng lẽ vận khí anh đều ở lần trước dùng hết rồi sao? Chẳng lẽ vận số anh đã hết!
……
Hạ Úc Huân tắm
rửa xong lại gội đầu đã là hơn một giờ.
Chờ sấy tóc khô, cô chuẩn bị đi xem Âu Minh Hiên đã đi chưa, kết quả vào sân vừa thấy, Tần Mộng Oanh đã không còn ở trong viện, nhưng Âu Minh Hiên lại vẫn dựa trên bàn đá vừa rồi.
Nhìn dáng vẻ là ngủ rồi, còn ngủ rất ngon, cô kêu vài tiếng cũng chưa tỉnh……
Tình huống như thế nào vậy đây là……
Hạ Úc Huân ở phòng Tần Mộng Oanh tìm được cô, Niếp Niếp đã ngủ rồi, Tần Mộng Oanh đang gấp quần áo.
“Hai người nói chuyện thế nào? Học trưởng sao lại ngủ trong sân?” Hạ Úc Huân nhỏ giọng hỏi.
“Anh ta còn chưa đi?” Tần Mộng Oanh tay gấp quần áo dừng một chút, kinh ngạc hỏi.
“Ách, vẫn chưa a! Nằm bò trên bàn đá ngủ kìa! Kêu thế nào cũng không tỉnh!” Hạ Úc Huân trả lời.
Tần Mộng Oanh mày nhíu lại, đáp: “Thôi, kệ anh ta.”
Ai, xem ra chị Mộng Oanh là chuẩn bị lấy bất biến ứng vạn biến rồi! Tương lai học trưởng kham ưu rồi đây!
-
Từ trong phòng Tần Mộng Oanh ra, Hạ Úc Huân lại quay lại sân.
Cô đẩy đẩy Âu Minh Hiên, thấy anh vẫn không tỉnh liền tàn nhẫn véo anh một cái.
Âu Minh Hiên đau hô một tiếng mơ mơ màng màng mà mở to mắt, hỏi:“Làm sao vậy làm sao vậy? Mộng oanh muốn đuổi anh đi? Anh đi ngoài rồi! Anh ra cổng lớn……”
Cổng lớn! Uổng công anh nghĩ ra!
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, nói: “Không có! Chị Mộng Oanh sẽ không quản anh, anh hoàn toàn bị làm lơ!”
“A……” Âu Minh Hiên thanh âm rầu rĩ.
“Em nói anh đây là làm gì a? Chị ấy không để ý tới anh, anh cứ ở đây cũng không làm dược gì đâu!” Hạ Úc Huân vô ngữ nói.