“Anh……” Âu Minh Hiên tức khắc toàn bộ lời muốn nói đều nghẹn ở họng.
“Anh cái gì? Anh cho em một lý do đi! Lần trước em đã hỏi anh, anh nha vẫn luôn ấp úng nói không rõ ràng, tuyệt đối là có gì khó hiểu! Dù sao anh không nói rõ ràng em sẽ không giúp anh, lỡ như giúp Trụ làm việc ác em tìm ai khóc chứ?” Hạ Úc Huân nói xong liền vỗ vỗ mông đi mất.
Mẹ kiếp! Cái gì gọi là giúp Trụ làm việc ác? Không dùng thành ngữ thì thôi dùng cũng đừng dùng loạn chứ?
Âu Minh Hiên vươn tay dài, mắt thấy nha đầu kia chạy, gục đầu xuống xích đu vừa rồi Hạ Úc Huân ngồi, vẻ mặt như tang khảo phê.
Anh thật sự có nỗi khổ nói không nên lời, quả thực là khổ bức chết a!
Nói cho cô mình bất lực, nói cho cô mấy người phụ nữ chỉ là đạn mù, có thể che dấu sự thật này sao?
Vì Mộng Oanh, anh có thể nói cho cô, cho dù mất mặt cũng không sao.
Nhưng vấn đề hiện tại là, nói ra mất mặt là việc nhỏ, cùng lắm thì anh không biết xấu hổ, nhưng nếu cô hiểu lầm mình chỉ vì “Bất lực” mới cùng Mộng Oanh ở bên nhau, anh dám khẳng định, nha đầu kia tuyệt đối sẽ xem anh như cầm thú, hơn nữa làm Mộng Oanh đã cách xa anh lại càng xa hơn……
-
Chạng vạng ngày hôm sau, lúc tan ca.
Dưới cao ốc tập đoàn Thiên Úc.
Một chiếc Maserati mui trần hồng phấn vô cùng phong độ mà ngừng ở nơi đó, nhưng, còn phong độ hơn chiếc xe này, là chủ nhân của nó đeo kính râm ngồi trên ghế điều khiển.
Ánh mắt của tất cả nhân viên tan ca xung quanh đều bị chiếc xe trước mắt hấp dẫn, đặc biệt là các cô gái.
“Trời ạ! Xe này tôi thích quá! Quá mơ mộng a! Cảm giác mình ngồi lên như là công chúa!”
“Vô nghĩa! Có cô gái nào mà không thích chứ!”
“Người trong xe là ai vậy?”
“Trọng điểm là tới đón ai kìa? Vậy cũng quá khoa trương đi! Mui trần hồng nhạt! Một xe hoa hồng còn có búp bê vải! Điệu bộ này quả thực đủ để cầu hôn!”
“Không biết a, bất quá, phong cách này, thật ra làm tôi nhớ tới một người, nhưng người kia tựa hồ đã rất nhiều năm không
làm dáng như vậy……”
“Nghe cậu nói như vậy tôi cũng vừa nghĩ tới……”
……
Mọi người đang suy đoán hết sức sôi nổi, người trong xe đột nhiên tháo xuống kính râm che khuất hơn phân nửa mặt.
Ba giây đồng hồ sau, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên.
“A a a! Âu Minh Hiên! Âu Minh Hiên! Thật là anh ấy! Nam thần của tôi!”
“Mẹ kiếp! Thật đúng là!”
“Phụ nữ bên cạnh Âu tổng mấy năm nay tuy rằng vẫn nhiều như vậy, nhưng tựa hồ chưa từng hao tổn tâm tư theo đuổi người nào! Hôm nay là thổi trúng gió gì a?”
“Ách…… Khó…… Chẳng lẽ anh ấy là tới đón tổng tài chúng ta?”
“Cô đừng dọa tôi sợ! Nhưng, đột nhiên rất chờ mong xem chuyện là như thế nào?”
“……”
……
Lãnh Tư Thần đang vừa cùng Lương Khiêm và Uất Trì Phi dặn dò công việc vừa đi xuống lầu, mới vừa đi đến dưới lầu, liếc mắt một cái liền thấy được xe dừng trước cửa, bởi vì thật sự là quá dễ thấy, muốn làm lơ đều không được.
“Hi anh xuống đây, tôi chờ anh đã nửa ngày!” Âu Minh Hiên thấy Lãnh Tư Thần, lập tức hưng phấn mà cùng anh chào hỏi.
“……” Nhìn người đàn ông trước mắt ăn mặc hoa hòe lộng lẫy cười hì hì vẻ mặt nhiệt tình mà chào hỏi mình, mặt Lãnh Tư Thần lạnh như băng sương tựa hồ có vài phần tan vỡ.
Chung quanh lặng im một lúc lâu liền nhấc lên sóng to gió lớn.
Thật đúng là chờ ông chủ bọn họ!
Uất Trì Phi mặt đầy vẻ không vui, Lương Khiêm vẫn còn đang cả kinh cằm đều sắp rơi xuống.
Làm ơn Âu tổng, ngài đừng nói ái muội như vậy được không hả!
Ngài không cần khí tiết, ông chủ chúng tôi còn cần a! Đây là ghét bỏ tai tiếng khoảng thời gian trước nháo còn chưa đủ sao?