Vài phút sau, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Chủ nhiệm lớp dẫn một cậu bé đi đến, lập tức dẫn tới sự kinh ngạc cảm thán liên tục của cả lớp.
Cô giáo tựa hồ đã sớm dự đoán được sẽ có phản ứng như vậy, đầu tiên ý bảo học trò yên lặng, sau đó tuyên bố nói: “Hôm nay cô muốn giới thiệu cho các con một bạn học mới.”
Niếp Niếp đang cúi đầu nghe thấy câu đó lập tức ngẩng đầu, sau khi thấy rõ người trên bục giảng, cả kinh tay chống cái trán trượt ra, đầu thiếu chút nữa đập trên mặt bàn, cảm xúc uể oải không phấn chấn trong phút chốc trở thành hư không.
“Giới thiệu về mình một chút cho mọi người đi!” Cô giáo hòa ái dễ gần mà nói với cậu bé.
“Hạ Nặc Bạch.”
Lão sư đợi nửa ngày, cậu bé lại chỉ nói ba chữ, tức khắc có chút xấu hổ, chỉ đành giảng hòa nói: “Hạ Nặc Bạch tuy rằng so với các con nhỏ hơn hai ba tuổi, nhưng các con cũng không nên xem thường bạn nha, thành tích của bạn Hạ Nặc Bạch vô cùng xuất sắc, nhảy hai lớp, còn giành giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán của học sinh cả nước nha! Các con hoan nghênh bạn Hạ Nặc Bạch đến đi!”
“Oa! Thật là lợi hại!”
Phía dưới nữ sinh vỗ tay phấn khởi nhiệt liệt, nam sinh vỗ tay vẫn rất thưa thớt.
“Bạn Hạ Nặc Bạch thật là đẹp a!”
“Vừa rồi ánh mặt trời chiếu lại đây, tôi phát hiện đôi mắt cậu ấy màu lam, thật ngầu! Cậu ấy là con lai sao? Khó trách đẹp như vậy!”
“Con gái các cậu thật nông cạn, con trai đẹp có ích lợi gì?”
“Có thể xem a! Lại nói người ta còn là thiên tài nhi đồng có phải không!”
“Đúng đó đúng đó! Con trai các cậu sao lại lòng dạ hẹp hòi như vậy!”
……
“Như vậy, bạn Hạ Nặc Bạch, con trước ngồi vào tổ bốn đi!” Cô nhìn về phía bên cạnh Niếp Niếp trông không nói.
“Được.”
Trong phòng học, Niếp Niếp mở to đôi mắt không hề nháy mắt mà nhìn chằm chằm Tiểu Bạch đang từng bước một đi về phía mình.
Hừ, đợi lâu như vậy mới đến, bé còn tưởng rằng cậu không tới chứ……
Hạ Tiểu Bạch đáng ghét, à không, hiện tại là tên Hạ Nặc Bạch, bé vẫn thấy tên Tiểu Bạch tương đối dễ nghe hơn……
Cư nhiên để bé một mình, một chút đều không có nghĩa khí! Mất công
bé bảo vệ cậu như vậy, còn giúp cậu đánh nhau! Có cái gì ngon đều nghĩ đến cậu! Vĩnh viễn đem cậu đjăt ở vị trí thứ nhất! Mà cậu thì sao, lại vì một cuộc thi liền vứt bỏ bé!
Nhưng, vừa rồi nghe được cô giáo giới thiệu, trong lòng bé lại nhịn không được đặc biệt kiêu ngạo! Quả thực so với khen chính mình còn vui hơn!
Tiểu Bạch trầm mặc ngồi xuống bên cạnh bé.
Bé bĩu môi đang muốn nói cái gì, lúc này Diệp Hữu Tỉ xếp sau đột nhiên giơ tay lên nói: “Cô giáo, Âu Lạc Hâm và Hạ Nặc Bạch đều là bạn mới vừa chuyển tới, đối với lớp không hiểu biết nhiều, con cảm thấy bọn họ ngồi cùng nhau không quá thích hợp.”
Cô giáo nghe vậy gật gật đầu: “Vậy bạn Diệp Hữu Tỉ có kiến nghị gì sao?”
“Cô giáo, con là lớp trưởng, An Tuyết là ủy viên văn nghệ, có thể một người kèm một người, con trợ giúp bạn Âu Lạc Hâm, An Tuyết có thể giúp Hạ Nặc Bạch.” Diệp Hữu Tỉ trật tự rõ ràng mà nói.
“Một giúp một…… Ngồi chéo như vậy cũng khá tốt! Vậy An Tuyết, con nguyện ý giúp Hạ Nặc Bạch chứ?” Cô giáo dò hỏi.
An Tuyết đầu tiên là không cam lòng mà nhìn chằm chằm Diệp Hữu Tỉ, sau đó trộm nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, cuối cùng thẹn thùng gật gật đầu.
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, tính cách yêu thích đều rất dễ dàng thay đổi, An Tuyết lúc này nhìn thấy Hạ Nặc Bạch mới biết được, thì ra còn có đứa con trai đẹp hơn Diệp Hữu Tỉ, quả thực giống như trong tranh đi ra, tinh xảo vô cùng, tuy rằng tuổi nhỏ hơn bọn họ, nhưng trên người lại có cổ khí chất không giống nam sinh khác, lại còn là thiên tài nữa chứ!