Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể để Lãnh Tư Thần thấy rõ bộ mặt thật của tiện nhân Nam Cung huân kia, khiến anh tỉnh ngộ cô gái kia không xứng với anh……
Mặc kệ như thế nào, trước ra ngoài sảnh, cô đã ở chỗ này đủ lâu rồi, cần phải nghĩ cách cứu vãn hình tượng bản thân đã.
Đại Thi đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên một nhân viên tạp vụ sơn trang từ trước cô vội vàng chạy qua, thiếu chút nữa đụng vào cô.
“Cô đứng lại!” Đại Thi một tiếng quát chói tai gọi cô lại.
Nhân viên tạp vụ cứng đờ sống lưng xoay người, hỏi: “Tiểu thư, có gì có thể giúp ngài sao?”
“Trong tay cô cầm là cái gì?”
“Là…… Là quần áo……”
“Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết là quần áo, đây không phải quần áo Âu thiếu sao? Sao lại ở trong tay cô?” Đại Thi nhìn chằm chằm thấy được khuy măng séc màu hồng nhạt kia hỏi, hơn nữa cô gái này hoang mang rối loạn, vừa nhìn liền có vấn đề.
“Đúng vậy.” Nhân viên tạp vụ gật đầu.
“Là đúng, sao cô còn hoảng thành như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ quần áo này là cô trộm?” Đại Thi ánh mắt sắc bén, hùng hổ doạ người.
“Sao có thể! Tôi không có trộm! Quần áo này là Âu thiếu thay nhờ tôi mang đi giặt!” Nhân viên tạp vụ vội vàng nói.
Đại Thi một bộ hiểu rõ, nói: “Sách, Âu thiếu thật đúng là phong lưu trước sau như một, tới tham gia tiệc sinh nhật cũng không quên cùng người khác hẹn hò, cô gái bên trong là ai?”
Anh hôm nay tựa hồ không mang bạn gái lại đây! Sẽ là ai chứ?
“Tôi…… Tôi không biết……” Nhân viên tạp vụ liên tục lắc đầu.
Đại Thi ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nhớ tới Âu Minh Hiên hôm nay tựa hồ là cùng Nam Cung Huân tới, vì thế vội vàng mà mở miệng hỏi: “Hẳn không phải là Nam Cung huân chứ?”
Quan hệ giữa hai người này tựa hồ cũng ái muội! Vẫn là bạn cùng trường đại học tới! Nếu nói không một chân cô tuyệt đối không tin!
“Tôi chỉ là phục vụ, cái gì cũng không biết! Thi tiểu thư, ngài đừng làm khó dễ tôi!” Nhân viên tạp vụ ôm quần áo hoang mang rối loạn mà chạy.
Phản ứng này……
“Xem ra thật sự là……” Đôi mắt Đại Thi lập tức sáng.
Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng
thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, quả thực là cơ hội tới cửa rồi!
Lúc này đây, cô muốn làm tất cả mọi người biết gương mặt thật của ả tiện nhân kia!
-
Đại sảnh Yến hội đại.
Lãnh Tư Thần nhìn chung quanh một vòng, mày nhăn lại, nói: “Tiểu Bạch, mẹ con đâu?”
“Vừa rồi còn ở nơi đó ăn bánh kem a!” Tiểu Bạch chớp chớp mắt, lo lắng nói: “Có phải quá thương tâm, tìm nơi nào trốn rồi hay không?”
Lãnh Tư Thần dừng một chút, nói: “Gọi điện thoại cho mẹ con đi.”
“A.” Tiểu Bạch lấy điện thoại ra, gọi vào số Hạ Úc Huân: “Hả?”
“Làm sao vậy?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Di động gọi không được, không ở khu phục vụ.” Tiểu Bạch nhìn di động, kỳ quái nói.
Sắc mặt Lãnh Tư Thần lập tức thay đổi, lập tức gọi cho Lương Khiêm.
Rất nhanh Lương Khiêm liền từ đầu khác đại sảnh chạy tới, nói: “Báo cáo BOSS, hết thảy bình thường!”
“Bình thường? Người đều không thấy! Cái này gọi là bình thường?” Lãnh Tư Thần nhìn Lương Khiêm ánh mắt trực tiếp đem anh đông lạnh thành băng côn.
“Ai?” Ai không thấy a…… Lương Khiêm còn ở ngoại tình hình.
“Mẹ con không thấy.” Tiểu Bạch bên cạnh giải thích nói.
“Cái gì?” Lương Khiêm trợn tròn mắt.
Không phải bảo anh chú ý quan sát những người không an phận đó sao? Anh chỉ có một đôi mắt a!
Hơn nữa chỉ là không thấy trong chốc lát mà thôi, nói không chừng chỉ là đi toilet! BOSS cũng khẩn trương quá độ đi?
Nhưng cuối cùng sự thật chứng minh, trực giác của BOSS cảm thấy nguy hiểm còn nhạy bén hơn cả dã thú!
Vài phút sau, Lãnh Tư Thần thông qua theo dõi xác định vị trí Hạ Úc Huân.