“Ai, mở nhầm thì mở nhầm, không có gì ghê gớm, Lãnh băng sơn, anh xem anh dọa người ta kìa! Làm thủ hạ của anh quả thực quá đáng thương!” Trong phòng truyền đến thanh âm Âu Minh Hiên không chút để ý và bất cần đời.
Lời này quả thực nói ra tiếng lòng của bọn họ!
Phía sau Uất Trì Phi cùng Lương Khiêm can đảm đến gần chút, nhờ ưu thế thân cao vừa thấy, được rồi…… Hai người này mỗi người ngồi một bên bàn tròn, trung gian bày một bàn cờ, cư…… Cư nhiên là đang đánh cờ?!
Mẹ kiếp! Đánh cờ mà thôi, giám đốc phòng khách kia nói cái gì tiếp tục tiếp tục! Ách, được rồi, hình như nói tiếp tục cũng không sai! Là chính bọn họ hiểu sai……
Lãnh Tư Thần giờ phút này tất nhiên cũng thấy rõ tình hình trong phòng.
Quả thực cảm giác cả người mới từ trong địa ngục đi ra một chuyến.
Bất quá, hai người này rốt cuộc là đang làm gì?
Chỉ thấy trong phòng, Âu Minh Hiên ăn mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, lười biếng chống đầu, trong tay cầm một quân cờ màu trắng, vừa nói vừa đem quân cờ đặt lên bàn cờ.
Mà đối diện anh Hạ Úc Huân vẫn là bộ quần áo lúc tới, trong tay chấp nhất một quân cờ đen, vẫn chưa bị bọn họ quấy rầy, đang hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm bàn cờ.
“Âu thiếu và Nam Cung tiểu thư ở chỗ này làm cái gì?” Thi Molly ngoài cửa không cam lòng hỏi một câu.
“Chẳng lẽ Thi tiểu thư ngay cả thứ này cũng không biết?” Âu Minh Hiên vẻ mặt ngạc nhiên.
Thi Molly âm dương quái khí nói: “Nào có ai ở loại địa phương này chơi cờ vây……”
“Ai nói chúng tôi chơi cờ vây?” Vẫn luôn không ra tiếng Hạ Úc Huân cũng không ngẩng đầu lên mà nói một câu.
Thi Molly lập tức đại hỉ,nói: “Sách, tôi liền nói không phải mà! Trai đơn gái chiếc, lại ở cùng một gian trong phòng……”
“Chúng tôi chơi cờ năm quân được không! Ngũ tử liên châu! Âu Minh Hiên, anh lại thua rồi!”
“Mẹ kiếp! Chuyện khi nào! Khốn nạn, ván này không tính, bởi vì anh bị bọn họ ảnh hưởng đến suy nghĩ!”
“Bớt lấy cớ đi!”
Giờ phút này, tập thể người ngoài cửa vô ngữ.
Âu Minh Hiên lười biếng mà nhìn lướt ra bên ngoài, nói: “Ai, vị này chính
là giám đốc sao, giúp tôi thúc giục hỏi quần áo tôi giặt xong chưa! Vừa rồi một người phục vụ bên các vị không cẩn thận đem rượu hắt lên người tôi, tôi đành phải cởi quần áo ra nhờ cô ấy đi giặt, một mình đợi quá nhàm chán, liền gọi tiểu học muội tới cùng tôi chơi cờ, chúng tôi đều đã chơi năm ván, rốt cuộc khi nào thì xong?”
Âu Minh Hiên một câu giải thích rõ ràng chân tướng, còn có vẫn đề vì sao trên người anh lại mặc áo ngủ.
Vừa dứt lời, những thiên kim tiểu thư cùng giám đốc phòng khách vốn đang dùng ánh mắt có chút ái muội tất cả đều biến mất.
“Tôi đi thúc giục thúc giục! Tôi đây liền đi thúc giục!” Giám đốc phòng khách sống sót sau tai nạn té ngã lộn nhào mà chạy.
“A, chư vị tiểu thư, là muốn tới cùng chơi sao?”
Âu Minh Hiên mắt đào hoa vừa quét qua, ngoài cửa mấy thiên kim tiểu thư tất cả đều đỏ bừng mặt, vội vàng khách khí mà xin lỗi cáo từ.
Trước khi đi, Âu Minh Hiên còn giương giọng nói một câu: “Lần sau đừng đi nhầm nha các mỹ nữ! Lần này may mắn anh là đang ở cùng nơi với em gái, lỡ như lần tới anh là đang làm việc……”
“Đại Thi, cô sao lại như vậy, này đều có thể tính sai!”
“Đúng đó! Thật là xấu hổ chết mất!”
“Tôi ra ngoài sảnh, mặc kệ phòng cô có cái gì chơi vui tôi cũng không cần chơi! Lỡ như cô lại tìm nhầm phòng a!”
Đáng chết! Thi Molly hận đến thiếu chút nữa đem chân đều dậm sưng lên! Biết rõ hai người kia khẳng định có mập mờ, nhưng cố tình không có biện pháp với bọn họ, đành phải tiếp tục lỡ mất cơ hội tốt như vậy!