Lần này anh đang êm đẹp bị người ta thiết kế đã đủ thảm, như thế nào cũng không nghĩ tới, bó mật bản thân cất giấu lâu như vậy, dễ dàng như vậy mà liền lộ ra sơ hở, bị tên kia gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hiện tại nào còn là liên minh, nào còn là hiệp ước bất bình đẳng, quả thực chính là anh đơn phương bị nô dịch!
Anh đã có thể tưởng tượng đến tương lai sẽ là những ngày không thấy ánh mặt trời như thế nào……
Trong lòng thật mệt mỏi……
-
Đêm khuya, vân gian thủy trang.
Lãnh Tư Thần khoanh tay đứng trước cửa sổ sát đất to, Lương Khiêm và Uất Trì Phi sóng vai đứng ở phía sau.
“Thế nào?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“BOSS, đã điều tra ra, Giang Mỹ Vân kia là Lâm Tuyết sai khiến.” Lương Khiêm trả lời.
“Lâm Tuyết?” Ngữ khí Lãnh Tư Thần không có gì lên xuống, tựa hồ cũng không kinh ngạc với đáp án này.
“Đúng vậy, Giang Mỹ Vân trước đó là một nhân vật nhỏ từng diễn kịch của cô ta, hẳn là quen biết lúc đó.” Lương Khiêm giải thích nói. Hơn nữa Lâm Tuyết này cũng có động cơ.
“Chuyện này không đơn giản như vậy, Uất Trì, cậu tiếp tục tra cho tôi. Thời điểm tất yếu, cậu có thể vận dụng một ít thủ đoạn đặc thù.”
Ý này của BOSS là muốn đem chuyện này chuyển giao cho Uất Trì xử lý?
Lương Khiêm nghe vậy thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới Lãnh Tư Thần sẽ coi trọng chuyện này như vậy, anh và Uất Trì Phi một người ngoài sáng, một kẻ trong tối, không phải tình huống đặc biệt nghiêm trọng, dường như đều do anh xử lý, sẽ không dùng đến Uất Trì Phi.
Lâm Tuyết bất quá chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, anh không nghĩ tới Lãnh Tư Thần lần này cư nhiên sẽ để Uất Trì Phi ra mặt.
Uất Trì Phi và Lương Khiêm nhìn nhau một cái, hiển nhiên trong lòng có nghi vẫn giống nhau.
“Lão đại, cô gái kia khó giải quyết như vậy sao?” Uất Trì Phi nhịn không được hỏi ra.
Lãnh Tư Thần cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo, ngón tay khẽ chạm vào khuy măng séc bằng đá đen trên cổ tay áo, không nhanh không chậm nói: “Có thể để Lương Khiêm tra xét một ngày một đêm mới điều tra ra, cậu cho rằng không khó giải quyết?”
Lời nói vừa ra, Uất Trì Phi cùng Lương
Khiêm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Tuyết bất quá là một con riêng nhỏ, có bản lĩnh gì đem chuyện này làm hoàn mỹ như vậy, ngay cả thủ hạ đắc lực của Lãnh Tư Thần cũng phải lâu như vậy mới có thể tra ra kết quả, phía sau màn tất là có thế lực khác can thiệp.
“Có thể là tên Dư Hoằng Thu kia hay không?” Lương Khiêm hồ nghi hỏi, nhưng rất nhanh chính mình lại lật đổ kết quả này: “Dư hoằng thu tên thư sinh kia cũng không có khả năng có thủ đoạn như vậy……”
“Trước tra bên phía tập đoàn Thiên Lâm kia đi.” Lãnh Tư Thần trầm ngâm nói.
“Ngài là nói hùng đổng và Lâm Na?”
“Chỉ mong là bên kia……” Lãnh Tư Thần lẩm bẩm, con ngươi thâm thúy so với bóng đêm còn đen trầm hơn.
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi đồng thời lộ ra vẻ khó hiểu, cái gì gọi là chỉ mong bên kia?
Đang hồ nghi, đột nhiên nghe được Lãnh Tư Thần mở miệng nói: “Ngày mai tôi phải đi Indonesia một chuyến, công ty bên này các cậu để ý chút.”
“Cái gì? Lão đại anh đi Indonesia làm cái gì?” Uất Trì Phi đầy mặt kinh ngạc.
Từ sau khi rời khỏi tổ chức, lão đại đã 5 năm chưa từng đặt chân về nơi đó, hiện tại lại đột nhiên muốn đi, khó tránh khỏi không khiến hắn nghĩ nhiều……
Lãnh Tư Thần vẫy vẫy tay ý bảo bọn họ rời đi, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Vì thế hai người đành phải lui ra ngoài.
Ra cửa.
Lương Khiêm thấy Uất Trì Phi sắc mặt không vui, thở dài an ủi nói: “Tính tình lão đại như vậy, không phải nhằm vào anh, cố ý không nói với anh……”
Uất Trì Phi lắc lắc đầu, đầy mặt chua xót, đáp: “Trước kia lão đại mặc kệ chuyện gì đều sẽ nói với tôi, cùng tôi thương lượng……”
Sự tin tưởng giống như một tờ giấy, cho dù vuốt phẳng, chung quy cũng sẽ có nếp nhăn.