Sau khi tan tầm về đến nhà.
Hạ Úc Huân quả nhiên xa xa liền nhìn thấy Lãnh Tư Thần, so với cô còn về sớm hơn.
Lãnh Tư Thần nhàn nhã tự tại mà ngồi trên ghế dưới giàn nho, nhìn thấy cô trở về, chầm chậm hỏi một câu: “Thế nào rồi?”
Ba chữ không đầu không đuôi làm Hạ Úc Huân khó hiểu, hỏi lại: “Cái gì thế nào rồi?”
“Hồi lâu không gặp, phu nhân nhìn thấy anh vui vẻ chứ?” Lãnh Tư Thần cau mày hỏi.
“……” Tên gia hỏa đáng chết này!
Cô cuối cùng cũng hiểu rõ!
Chỉ vì lần trước anh lạt mềm buộc chặt biến mất một tháng sau mới xuất hiện, mà chính mình thấy anh lại một chút đều không vui, còn cùng anh đánh một trận, cho nên anh liền phải như vậy trả thù?
“Lãnh Tư Thần anh……”
Hạ Úc Huân tuy rằng khó thở, nhưng không muốn lãng phí thời gian cùng anh dây dưa những việc này, chỉ muốn nhanh chóng đem chính sự giải quyết.
Nhưng, cô vừa định nói chuyện công ty, Lãnh Tư Thần đột nhiên xoay người nhìn ra phòng khách, hỏi: “Tiểu Bạch, đề ra cho con làm ra chưa?”
Hạ Úc Huân: “……”
Suốt cả đêm, cô cứ thế một cơ hội cùng Lãnh Tư Thần nói chuyện cũng chưa tìm được.
Trên bàn cơm, Âu Minh Hiên cùng Tần Mộng Oanh hai mặt nhìn nhau.
Hôm nay trạng thái hai người này sao lại rất không hợp a!
Trước kia Hạ Úc Huân đều tìm mọi cách mà trốn tránh anh, lần này lại đột nhiên như tiêm máu gà tìm mọi cách tìm cơ hội cùng anh đáp lời, nhưng Lãnh Tư Thần lại lạnh nhạt.
Âu Minh Hiên cắn đũa.
Biện pháp của Lãnh phúc hắc hay a! Đột nhiên rất muốn cùng anh ta học hỏi xem chuyện là như thế nào?
“Cái kia, Lãnh Tư Thần……” Hạ Úc Huân cố gắng tươi cười gắp cho Lãnh Tư Thần một đũa đồ ăn.
“Tiểu Bạch, không thể kén ăn, cà rốt cũng phải ăn một chút.” Lãnh Tư Thần trực tiếp làm lơ cô.
“Lãnh Tư Thần……”
“Niếp Niếp, con ở trường học chiếu cố Tiểu Bạch vất vả, ăn nhiều thịt một chút.”
“Lãnh Tư Thần……”
“Bác sĩ Tần, túi thuốc lần trước cô cho nâng cao tinh thần tỉnhtáo đầu óc dùng rất tốt, cám ơn.”
“Lãnh Tư Thần……”
“Âu tổng, có dự án liên quan đến Nam Giang, có chút chi tiết muốn cùng cậu thương lượng một chút……”
“Lãnh……”
“Tiểu Bạch, ăn no rồi à? Con lần trước nói muốn bách khoa toàn thư anh hung lớn bằng tiếng Anh chú có mang lại đây, chú liền lấy cho con……”
“Lãnh, tư, thần!!!” Không thể nhịn được
nữa Hạ Úc Huân dùng sức đập bàn một cái nắm cổ áo Lãnh Tư Thần phía đối diện.
Sau đó vẫn duy trì tư thế này bày ra một nụ cười vô cùng nhăn nhó nhìn về phía Tiểu Bạch, nói: “Bảo bối a, người này cho mẹ mượn dùng một chút! Lát nữa sẽ trả cho con!”
Vừa dứt lời, mấy người trên bàn cơm liền trơ mắt thấy một trận cuồng phong quét qua, Lãnh Tư Thần liền giống như Đường Tăng bị yêu tinh cuốn đi mà bị Hạ Úc Huân kéo đi, chỉ còn lại một tàn ảnh……
-
Trong sân.
Lãnh Tư Thần không nhanh không chậm mà sửa sang lại cổ áo, nói:“Phu nhân, em đột nhiên nhiệt tình như vậy, vi phu có chút thụ sủng nhược kinh(*) a!”
(*): Được cưng chiều mà sợ.
“Kinh cái đầu anh! Lãnh Tư Thần tôi lười cùng anh nói lời vô nghĩa, anh cứ việc nói thẳng đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào!” Hạ Úc Huân thở hồng hộc, sợ anh lại trên đường chạy, vì thế một hơi nói.
“Anh muốn như thế nào, anh cho rằng em rất rõ ràng.” Lãnh Tư Thần ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm cô.
“Điểm mấu chốt của tôi ở nơi nào, anh cũng rõ ràng, đừng nói chuyện tôi làm không được! Còn có cái gì mà 24 giờ ở bên cạnh anh, anh có thể nói thực tế chút không?”
Lãnh Tư Thần gật đầu, đáp:“Được, anh liền nói thực tế chút, thời gian buổi tối mỗi ngày thuộc về anh.”
“……” Hạ Úc Huân cảm giác nắm đấm mình lại bắt đầu ngứa.
“Chỉ là bảo em cùng anh ăn cơm tâm sự mà thôi, lại không bảo em cùng anh lên giường, yêu cầu như vậy khó xử? Đương nhiên, em nếu hy vọng anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cũng không phải không thể.”