Tập đoàn Âu thị, văn phòng tổng giám đốc.
Âu Minh Hiên nhìn chằm chằm di động trên bàn đã suốt một buổi sáng.
Lúc này, di động đột nhiên rung lên.
Anh cơ hồ là lập tức nhảy dựng lên nhận cuộc gọi, nhìn cũng chưa nhìn liền quát, “Cô mẹ nó còn biết gọi điện thoại cho tôi! Tôi nói cho cô biết Hạ Úc Huân, lần này cô nói cái gì……”
“Alo alo! Tổng giám đốc Âu, xin thương xót nói chuyện nhỏ tiếng một chút, màng tai đều sắp sửa bị anh làm vỡ nát. Ai lại chọc anh tức giận? Hạ Úc Huân là ai a?” Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm một người đàn ông lười biếng.
Âu Minh Hiên ngẩn người, xưa nay chưa từng có thất bại cùng thất vọng tột độ như vậy, nói: “Trẻ con đừng xen vào chuyện của người lớn!”
“Thật buồn a! Ra tới cùng tôi uống một chén đi!”
“Trẻ vị thành niên uống rượu cái gì! Muốn uống rượu tìm người khác đi! Anh hôm nay không có tâm tình!”
“Không có tâm tình càng nên uống rượu, tôi ở chỗ cũ chờ anh a! Bye ~” Thanh âm thiếu niên vẫn bám riết không tha.
Âu Minh Hiên oán hận mà cúp điện thoại.
Ngày đó ầm ĩ xong về, anh cho rằng Hạ úc Huân muộn nhất ngày hôm sau liền sẽ gọi điện thoại giải thích cho anh, hướng anh xin lỗi. Ai ngờ đợi suốt ba ngày, nha đầu chết tiệt kia cư nhiên một cuộc điện thoại, thậm chí một cái tin nhắn cũng chưa gửi tới.
“Hạ Úc Huân! Cô thật hung ác!”
-
Quán bar Phi Sắc.
“Nam Cung Mặc! Cậu nếu không cho tôi một lý do không thể không tới, lão tử giết cậu!” Âu Minh Hiên mới vừa thấy mặt liền đem áo khoác nén lên ghế, hung tợn mà quát lên.
“Chậc chậc! Hỏa khí thật lớn! Dục cầu bất mãn?”
“Nam Cung Mặc cậu……”
“Chú à, có thể hay không đừng gọi tôi là Nam Cung Mặc?” Thiếu niên lộ ra vẻ chán ghét
“Như thế nào? Lại cùng trong nhà cãi nhau? Khó trách sinh nhật ba cậu mà cậu cũng không lộ diện!” Âu Minh Hiên rót rượu, thở dài nói.
“Trong nhà? A, tôi có nhà sao?” Nam Cung Mặc vẻ mặt tự giễu.
“Trẻ con là đóa hoa của tổ quốc, làm gì mà suy sụp như vậy! Tôi nói Nam…… Khụ, thôi được! Nhóc con, tôi nói cậu tính tình xấu cũng nên sửa đổi đi, đừng thách thức với ba cậu nữa! Người ta hai giới hắc bạch đều ăn hết, còn không đối phó được với một Tiểu hài đồng như cậu? Cũng có chút tự mình biết mình được không?”
“Anh không cảm thấy người vừa rồi còn hét lên rồi đập bàn, hiện tại lại đến nói với tôi, muốn tôi thay đổi tính xấu thực sự khôi hài sao? Còn nữa, gọi tôi Bắc Đường mặc, cám ơn!”
Âu Minh Hiên ho nhẹ một tiếng,
bỏ qua nửa câu đầu của cậu, tiếp theo vẻ mặt vô ngữ nói, “Cậu cũng quá ương bướng rồi, nào có ai tự mình sửa họ của mình! Nam Cung…… Bắc Đường…… Thật là ấu trĩ!”
“Tôi vốn dĩ liền không có họ, ngay cả chứng minh thân phận hợp pháp đều không có. Nam Cung lâm ông ta có gì đặc biệt hơn người, ai lại yêu thích dòng họ của ppng ta! Lão tử càng muốn kêu Bắc Đường!” Nam Cung mặc uống rượu hệt như rót nước sôi để nguội.
“Vậy cậu không lấy họ ba cậu, thì lấy họ mẹ là được.”
Nam Cung mặc cười lạnh một tiếng, nói:“Chính bà ấy cũng bị đuổi ra khỏi nhà đổi tên thành Lâm Na, anh muốn tôi lấy họ bà ta?”
Âu Minh Hiên đau đầu mà day day thái dương, nói: “Ách…… Thật đúng là gia tộc có quan hệ rắc rối phức tạp. Vậy lần này cậu lại là vì chuyện gì mà tức giận thành như vậy?”
“Tôi chỉ là không quen nhìn dáng vẻ mẹ tôi suốt ngày ăn nói khép nép cầu xin ông ta cho một danh phận, còn mỗi ngày bảo tôi phải làm mọi chuyện theo lời ông ta nói, tôi phiền! Ông ta dựa vào cái gì!”
Âu Minh Hiên bất đắc dĩ mà nhìn cái tên thiếu niên phản nghịch này, quyết định chỉ dẫn cậu một phen:“Ông ấy tốt xấu gì cũng là ba cậu! Tuy rằng ông ấy không chính thức thừa nhận cậu, nói như thế nào cũng nuôi dưỡng cậu mười bảy năm, cậu ăn mặc như thế nào không phải của ông ấy.”
“Fuck! Anh có phải cùng thông đồng với mẹ tôi hay không! Lời nói giống nhau như đúc!” Nam Cung Mặc xù lông phản bác.
Âu Minh Hiên vội vàng phủi sạch quan hệ, nói: “Tiểu tử thúi, cậu đừng nói bậy!”
Nam Cung mặc say khướt hỏi, “Vậy còn anh? Vì cái gì tâm tình không tốt?”
Âu Minh Hiên vẻ mặt buồn bã, nói: “Hoa anh trồng ba năm đã bị ngắt đi!”
“Không tiền đồ, sao không hái sớm đi? Hái hoa phải hái liền tay chớ để bẻ cành mà không có hoa, vẫn là thời điểm hoa ra nụ nên sớm một chút đem nó tàn phá!”