Lời còn chưa dứt, di động truyền đến tiếng tút tút tút, điện thoại bị cắt đứt.
Âu Minh Hiên nhìn di động bị cắt đứt tặc lưỡi, vớ vẩn, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi! Đứng đắn, cứ tiếp tục đứng đắn đi!
Bất quá nha đầu này cũng xác thật quá ầm ĩ, mỗi lần nhìn như người thắng là Lãnh Tư Thần, trên thực tế nhiều lần đều là anh ta không có biện pháp nào với cô.
Đối với điều này anh tỏ vẻ thân thiết đồng tình!
……
Lãnh Tư Thần tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của anh.
“Mẹ nó! Nhanh như vậy, anh là bay qua đó à?” Âu Minh Hiên trong miệng ngậm điếu thuốc đều sợ tới mức rớt trên mặt đất.
“Người đâu?” Lãnh Tư Thần mặt ngoài bình tĩnh, nhưng hô hấp dồn dập lại bán đứng cảm xúc chủ nhân.
Số đầu tiên lúc Hạ Úc Huân say rượu gọi kỳ thật là gọi tới chỗ anh, lúc ấy anh còn có thể chịu đựng bất động thanh sắc, nhưng sau cú điện thoại của Âu Minh Hiên, chút lý trí duy nhất này của anh trong nháy mắt bị phá hủy, toàn đầu óc chỉ có ý nghĩ đem cô gái đáng chết kia bắt về nhốt trong nhà chỗ nào đều không cho đi, không quản cô rốt cuộc yêu anh, hay là yêu ai……
“Đang ở bên trong phát điên kìa, tôi thật sự không muốn nhìn, liền ra hút thuốc thuận tiện chờ anh. Đúng rồi, Nghiêm Tử Hoa cũng ở bên trong, bất quá tên kia căn bản không đáng tin cậy, giúp người xấu làm điều ác, một tá đàn ông kia là anh ta giúp nha đầu kia lựa chọn rồi đưa vào!”
Âu Minh Hiên vừa nói vừa đi theo Lãnh Tư Thần đẩy cửa đi vào.
Được rồi, vừa đi vào đôi mắt thật sự muốn mù.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mười hai người đàn ông đã có một nửa là trần trụi, còn lại một nửa là đang vừa nhảy vừa cởi, nhìn thấy người đàn ông đột nhiên đẩy cửa tiến vào sát khí đầy mình, động tác tất cả đều ngừng hẳn.
“Cởi đi, tiếp tục, động tác sao lại chậm như vậy!” Hạ Úc Huân một bộ hôn quân mơ mơ màng màng, bên cạnh Nghiêm Tử Hoa đang rót rượu cho cô.
Lúc này cô cũng thấy Lãnh Tư
Thần đột nhiên đẩy cửa tiến vào, cặp con ngươi màu tím tức khắc sáng lên: “Hả? Lại tới thêm một người sao? Anh cũng nhanh cởi đi! Thất thần làm gì? Cởi xong tôi thưởng nhiều!”
Lãnh Tư Thần: “……”
“Tên khốn đáng chết…… Khắp nơi áp bách tôi…… Khắp nơi khi dễ tôi…… Mỗi ngày đều uy hiếp tôi…… Không rời thì không rời…… Tôi cho anh đội nón xanh…… Đội rất nhiều rất nhiều…… Tôi cho anh tức chết…… Hắc hắc……” Hạ Úc Huân say khướt nỉ non, bởi vì mình rốt cuộc tìm được phương thức trả thù hoàn mỹ mà hưng phấn không thôi.
Lãnh Tư Thần: “……”
Âu Minh Hiên ho nhẹ một tiếng lau mồ hôi, thật cẩn thận mà liếc nhìn Lãnh Tư Thần một cái, biểu cảm trên mặt tên kia cũng thật đủ xuất sắc.
Lãnh Tư Thần sải bước mà đi về phía Hạ Úc Huân, giật lấy chai rượu trong tay cô, sau đó khom lưng đem cả người cô đều khiêng lên, như bao tải ném để lên trên vai.
“To gan! Ngươi là ai! Mau thả trẫm xuống! Bằng không trẫm chém đầu ngươi! Cho dù dáng dấp ngươi so với bọn họ đều đẹp hơn, trẫm cũng sẽ không tha cho ngươi……”
Âu Minh Hiên đầu đầy hắc tuyến: “Nhập diễn cũng đủ sâu!”
“Buông tiểu thư ra!” Thấy Lãnh Tư Thần không nói hai lời liền đem người đi, Nghiêm Tử Hoa lập tức đuổi theo, lại Uất Trì Phi cùng Lương Khiêm phía sau Lãnh Tư Thần ngăn cản đường đi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Tư Thần xẹt qua trên người Nghiêm Tử Hoa, sau đó đen mặt quét quá một đám đàn ông kia một cái, chỉ liếc mắt thôi, hai chân bọn họ đều run lên, không tự chủ mà bắt đầu mặc quần áo vào, sau đó phần phật như thủy triều rời khỏi phòng bao.
Bọn họ cho dù hồ đồ quan trọng nhất cũng phải có nhãn lực nhìn.