Hạ Úc Huân sờ sờ cằm: “A, hay cho một câu không tiếp thu cũng không cự tuyệt…… Học trưởng, đây hình như là mánh khóe mà đàn ông các anh quen dùng để buộc tiểu cô nương a?”
“Hạ, úc, huân!” Âu Minh Hiên đằng đằng sát khí mà trừng qua.
“Được được được, em câm miệng!”
Bất quá cô vẫn muốn cảm thán một chút Thiên Yết thật sự là vua báo thù!
Âu Minh Hiên tên hoa hoa công tử này xứng đáng có một kiếp này!
“Những thứ khác cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta mục đích tương đồng, cho nên tôi cho rằng chúng ta có thể chung sống hoà bình.” Tần Mộng Oanh nhàn nhạt mà nói một câu, sắc mặt bất biến.
“Mục đích tương đồng? Đáng chết! Ai nói chúng ta mục đích tương đồng? Anh là bởi vì yêu, còn em thì sao?” Âu Minh Hiên quát.
“Anh và tôi cùng yêu Niếp Niếp, không phải sao?” Tần Mộng Oanh hỏi.
“Đúng.” Âu Minh Hiên trả lời.
“Anh vì con có thể làm bất cứ chuyện gì, không phải sao?” Tần Mộng Oanh tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên, em rốt cuộc muốn làm cái gì?” Âu Minh Hiên thần sắc nôn nóng.
“Cho nên, chúng ta mục đích tương đồng, tôi nguyện ý vì mục đích cộng đồng này mà cùng anh chung sống hoà bình, tôi cho rằng trạng thái mấy ngày nay cũng rất tốt.” Tần Mộng Oanh ra kết luận, sau đó xoay người rời đi.
Âu Minh Hiên bị chặn đến một câu đều nói không nên lời, đuổi theo ở phía sau ồn ào: “Tần Mộng Oanh, em gọi cái cố chấp này là logic gì? Em đây là xem mạng người như cỏ rác! Loại trạng thái này tốt khi nào! Anh ngay cả thân phận danh chính ngôn thuận đều không có!”
“Hôn nhân là trói buộc, là phần mộ, là kết thúc của tình yêu.” Tần Mộng Oanh xoay người lại nói một câu.
“Mẹ kiếp! Vì cái gì em lại nhớ kỹ mấy câu nói vớ vẩn đó chứ, em có thể nhớ anh chút không được sao?” Âu Minh Hiên quả thực phát điên, đồng thời càng muốn đem chính mình trong quá khứ bắt hung hăng đánh cho một trận, nói toàn những lời vô liêm sĩ!
Dưới sự giận dữ, Âu Minh Hiên nhanh đuổi theo tiến lên, trước khi Tần Mộng Oanh vào nhà đóng cửa phòng, một tay đem cô kéo vào
lồng ngực mình, cúi đầu phẫn nộ hôn, sau đó mạnh bạo đem cô đẩy mạnh vào trong phòng, “Phanh” một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà che mắt Niếp Niếp lại, nói: “Niếp Niếp a! Cùng dì Hoa ở nhé! Ba mẹ con đêm nay e là sẽ rất bận……”
Vừa rồi chị Mộng Oanh nói cái gì? Hôn nhân là trói buộc, là phần mộ, là kết thúc của tình yêu?
Chà chà, thật đúng là phong cách năm đó của Âu Minh Hiên……
Làm anh buông thả, gặp báo ứng đi!
Bất quá, chờ anh chịu báo ứng xong rồi, cô vẫn hy vọng hai người kia có thể chung thành thân thuộc……
-
Để tránh thương tổn vô tội, Hạ Úc Huân đem bé mang về nhà cũ Nam Cung.
Mở cửa, Tiểu Bạch ngồi trong phòng khách, sau khi đọc sách xong sẽ ngồi đối diện laptop vừa chơi trò chơi, vừa chờ Hạ Úc Huân trở về.
“Tiểu Bạch, chị tới rồi ——”
Bé đột nhiên phi như bay qua làm cho kết quả chính là, phi thương cử bạch trong game bị đánh bại lần đầu tiên, “Cạch” một tiếng bị BOSS chém chết.
Tiểu Bạch nhìn hình ảnh mình bị BOSS chém chết giữa màn hình máy tính, thở dài: “Sao chị lại đến?”
Bé suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ, đáp: “Ba mẹ cãi nhau, thật chán ghét, Niếp Niếp muốn theo dì Hoa qua……”
Hạ Úc Huân thay giày xong, hướng Tiểu Bạch giải thích: “Niếp Niếp tạm thời ở nhà chúng ta vài ngày, con phải chăm sóc người ta thật tốt có biết hay không?”
Niếp Niếp nghe vậy có chút không vui, đáp: “Nhưng con là chị, hẳn là con chăm sóc Tiểu Bạch mới đúng.”
“Con cũng là bé gái a! Bé trai vốn dĩ nên chăm sóc bé gãi.” Hạ Úc Huân sờ sờ đầu nhỏ, nói: “Đúng rồi, hôm nay tối con muốn ngủ nơi nào? Nếu một mình sợ thì tới đây cùng dì và Tiểu Bạch ngủ.”