“Loại thời khắc này, BOSS khẳng định là muốn đi an ủi phu nhân, ở bên cạnh cô ấy. Nhưng, lần trước hai người bọn họ cãi nhau, không tốt nếu lại tìm cô ấy. Muốn đi lại không thể đi, đành phải rối rắm như vậy.” Lương Khiêm thở dài nói.
Hai tay Uất Trì Phi nắm chặt thành quyền, kích động nói: “Tôi đi tìm cô ấy! Tôi không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn lão đại đau khổi mà cái gì đều không làm!”
Lúc này đây, Lương Khiêm không ngăn cản hắn, ngăn được lúc này, ngăn không được tiếp theo, nếu không giải quyết, chuyện này trước sau cũng sẽ ngổn ngang trong lòng hắn, anh biết trong khoảng thời gian này Uất Trì Phi nhẫn nại đã tới cực hạn rồi.
Giờ phút này, Lãnh Tư Thần nhìn những ảnh chụp Lý Vân Triết và Hạ Úc Huân, trên mặt ấp ủ gió lốc cực kỳ đáng sợ.
Lý Vân Triết…… Bạch Thiên Ngưng…… Trước đây vài lần trốn trốn tránh tránh ý đồ mượn đao giết người không thành công, hiện tại rốt cuộc nhịn không được không ngại tự mình động thủ sao!
Hắn muốn giúp nàng, lại biết y nàng tranh cường háo thắng cá tính, làm như vậy sẽ chỉ làm nàng phản cảm.
Anh muốn gặp cô, muốn quan tâm cô, nhưng anh ngày đó lại hứa hẹn sẽ xem cô như người xa lạ……
Đáng chết, lúc ấy đang êm đẹp lại cùng đồ ngốc kia tức giận làm gì! Gần đây chỉ số thông minh đều bị cô kéo xuống thấp……
-
Sau khi cùng Nam Cung Lâm nói chuyện, tâm tình Hạ Úc Huân tốt hơn rất nhiều.
Thư ký cẩn thận tới hỏi: “Tiểu thư, một vài hành trình ra ngoài tiếp theo…… Có cần thay ngài hủy bỏ hay không?”
“Không cần, mọi thứ cứ tiến hành như bình thường.” Hạ Úc Huân nói.
Trốn tránh không phải biện pháp, ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy cô vì chột dạ không dám ra gặp người, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, cô để ý những người tin tưởng cô là được rồi, về phần những người ác ý đó, bọn họ nghĩ gì, không cần thiết để ý.
“Dạ.” Thư ký lo lắng sốt ruột mà đi ra ngoài.
“Tiểu thư, tôi đi cùng cô.” Nghiêm Tử Hoa bên cạnh nói.
Hạ Úc Huân lắc đầu, mang theo vài phần chế nhạo cười khổ nói: “Vẫn là thôi đi, anh đã quên anh cũng là một trong những người đàn ông phía sau
scandal của tôi sao?”
“Nhưng, cô một mình…” Nghiêm Tử Hoa vẫn không yên tâm.
Hạ Úc Huân rút ra một tờ báo nhỏ, tìm niềm vui trong đau khổ chỉ chỉ trỏ trỏ nói: “Hiện tại phóng viên hành nghề đều xuất thân viết tiểu thuyết sao? Viết ba hoa chích choè, tôi cư nhiên thành nữ ma đầu mỗi buổi tối đem anh cột trên giường ngược đãi nhốt dưới tầng hầm cầm tù……”
Nghiêm Tử Hoa có chút xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc vẫn không kiên trì nổi.
Loại thời điểm này, anh tựa hồ là tránh hiềm nghi một chút tương đối tốt hơn.
Hơn nữa, chuyện lần này làm anh phát hiện bản thân đối với tiểu thư bảo hộ xác thật có chút quá mức, thế cho nên sau khi gặp được phải tình huống đột phát, năng lực xử lý khẩn cấp của cô vẫn có chút kém.
Điểm này xác thật là sai lầm trong công tác của anh.
-
Sau khi tan tầm, Hạ Úc Huân như thường lệ chuẩn bị về nhà, xe chạy được một nửa, trên đường đột nhiên có một chiếc xe chắn ngang xe cô, ngăn đường đi của cô.
Hạ Úc Huân đành phải dừng xe, bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua Uất Trì Phi từ trong xe đi xuống.
Ai, ngay cả tan tầm cũng không thể sống yên ổn.
Loại thời điểm này Uất Trì Phi chạy tới tìm cô làm gì?
Người đàn ông trong scandal của cô lại không có lão đại nhà hắn!
“Tôi có lời muốn nới với cô.” Ánh mắt Uất Trì Phi trầm tĩnh mà nhìn cô, con ngươi có chút gì đó kiên định được ăn cả ngã về không.
Hạ Úc Huân xuống xe, đi đến bên hồ yên tĩnh cách đó không xa, Uất Trì Phi không nói một lời mà đi theo.
“Rồi, nói đi, nhanh lên, tôi không muốn lại thêm một người trong những đối tượng scandal của tôi.” Hạ Úc Huân không kiên nhẫn nói.