“Lãnh tiên sinh.” Lâm Tuyết đứng lên, có chút run run mà cùng Lãnh Tư Thần chào hỏi.
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Tư Thần lướt qua trên người cô, tiếp theo hơi gật đầu, bị Quách Thuần Nhã lôi kéo ngồi xuống sô pha, lải nhải mà nói: “Tiểu Tuyết đứa nhỏ này thật không tệ, ngày đó mẹ ở Mai Viên xem kịch gặp được con bé, hiện tại người trẻ tuổi đều rất xốc nổi, khó được con bé cư nhiên cũng hứng thú nghe, nói là vì đạo diễn phim mới lấy tài liệu, thường xuyên qua lại liền quen biết. Mẹ không có việc gì liền lôi kéo con bé đi dạo phố ăn cơm, con bé cũng không chê ta bà già phiền phức, hai ngày trước lưng mẹ không thoải mái cũng là con bé cùng mẹ đi khám bác sĩ!”
“Hiện tại đớ hơn chút nào chưa?” Lãnh Tư Thần hỏi.
“Được rồi được rồi, Tiểu Tuyết giới thiệu một bác sĩ Đông y bốc một liều thuốc, thuốc trừ được bệnh! Ai, vẫn là con gái tri kỷ a! Các con, một hai đứa đều bận rộn như vậy, bận thì bận, đàn ông bận một chút cũng không có biện pháp, nhưng con tốt xấu gì cũng nên tìm con dâu cho mẹ chứ! Một hai đứa các con đều một chút động tĩnh cũng không có, là muốn mẹ sốt ruột mà chết hay sao!”
“Tư triệt đâu?”
“A triệt a, nó…… Con mặc kệ nó đi, nó nói đêm nay muốn đến nhà bạn ăn cơm!” Trên thực tế đương nhiên không phải anh muốn đi, mà là bị bà bắt đi, bảo để cho hai đứa nhỏ này có thể gặp mặt riêng một lần.
Nhưng, nhìn thấy anh thấy Lâm Tuyết một chút biểu cảm dư thừa đều không có, vẫn là bộ dáng lạnh như băng kia, Quách Thuần Nhã lại bắt đầu sốt ruột, cho bạn già một ánh mắt, muốn nhờ ông giúp đỡ tác hợp, nhưng ông cũng không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt một cái rắm đều phóng không được, chỉ có thể dựa vào bà hoà giải.
Cơm chiều.
Quách Thuần Nhã không ngừng cố gắng, ở trước mặt con trai nói cô nương này hiền huệ đủ loại.
“Ai, vừa xinh đẹp lại vừa có tài, người còn ôn nhu săn sóc như vậy, ta nếu có thể có con dâu như vậy thật là nằm mơ đều có thể cười tỉnh!”
Lâm
Tuyết sắc mặt ửng đỏ, nói: “Dì à, ngài quá khoa trương, con nào có tốt như dì nói chứ. Chỉ là con xuất thân như vậy, chỉ có thể nỗ lực hơn một chút so với người bình thường mà thôi.”
“Xuất thân cũng không phải chính con có thể lựa chọn, quan trọng là con nỗ lực trở thành một cô nương tốt! Lãnh gia chúng ta không chú ý những dòng dõi gia thế đó, cho dù gia thế tốt, thân phận cao thì thế nào? Tác phong bản thân loạn phong bình kém, vậy cũng tuyệt đối không thể được!” Quách Thuần Nhã nói tới đây cố ý nhìn con trai một cái. Những lời này của bà chỉ ai đã rất rõ ràng.
Mà Lãnh Tư Thần nãy giờ vẫn không nói chuyện đột nhiên lại mở miệng, nói: “Cảm tạ Lâm tiểu thư đã nhiều ngày làm bạn với mẹ tôi, chờ đại hôn của cô và ông chủ Dư, Lãnh mỗ nhất định chuẩn bị một phần hậu lễ.”
Vừa dứt lời, Quách Thuần Nhã, Lâm Tuyết cùng với Lãnh Hoa Kiều tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Tuyết xiết chặt đôi tay, gượng ép mà xấu hổ mỉm cười, đáp: “Lãnh tiên sinh nói đùa, tôi và Dư tổng đã sớm chia tay.”
“Đúng vậy! Bọn họ đều chia tay lâu rồi, bởi vì tính cách không hợp. Con đứa nhỏ này, một chút đều không quan tâm người ta!” Quách Thuần Nhã lập tức giảng hòa.
“A, phải không?” Lãnh Tư Thần chưa nói cái gì.
Sau cơm chiều, Quách Thuần Nhã tất nhiên là thuận lý thành chương mà bảo Lãnh Tư Thần đưa Lâm Tuyết về nhà.
Lãnh Tư Thần cũng không cự tuyệt, cùng Lâm Tuyết ra cửa.
Xe chạy được một đoạn, Lãnh Tư Thần ở ven đường ngừng xe.
Lâm Tuyết hồ nghi mà quay đầu nhìn anh.
“Sự việc ở bữa tiệc sinh nhật tôi, là cô làm.” Lãnh Tư Thần nói, dùng ngữ khí khẳng định.
Lâm Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, nói: “Cái…… Chuyện gì?”