Lãnh Tư Thần vẫn chú ý biểu cảm của Hạ Úc Huân, nội dung đối thoại trước đó cô và Tần Mộng Oanh anh cơ bản có thể đoán được sơ sơ, nhưng sau đó anh vô pháp đoán được.
Chỉ là biểu cảm của cô, khiến trái tim anh từng đợt co rút.
"Em không thủ không được a! Em vô dụng như vậy sao?" Cùng Tần Mộng Oanh nói chuyện xong, Hạ Úc Huân cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm vài câu không biết cái gì, anh cũng không nghe rõ, chỉ nhìn thấy cô ngẩng đầu nói: "Lãnh Tư Thần, tôi đồng ý với anh!"
Nghe Tần Mộng Oanh nói xong cô mới đột nhiên giật mình, cho tới nay, cô thật sự như một con chuột bị mèo đuổi điên cuồng chật vật trốn tránh anh, mà lý do cô trốn tránh, đơn giản là bởi vì... Bởi vì áp lực sâu trong nội tâm cô tuyệt đối không muốn thừa nhận sự thật...
Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần sáng lên, đáp: "Được, anh dự định ba ngày sau sẽ mở họp báo, đến lúc đó em chỉ cần tham dự thôi, chuyện khác giao cho anh là được rồi. Lát nữa tìm thời gian chúng ta thống nhất cách xử lý một chút."
"A...." Hạ Úc Huân gật gật đầu.
"Mặt khác, tối hôm nay em chỉ e là phải ở nơi này, bây giờ bên ngoài tất cả đều là phóng viên."
"Biết rõ." Như chủ ý đã quyết định, cô chỉ có thể cố gắng phối hợp.
"Không chỉ đêm nay, về sau chúng ta đều phải ở cùng một chỗ, điểm ấy không thành vấn đề chứ?" Lãnh Tư Thần hỏi.
Hạ Úc Huân lập tức trừng to mắt, sau đó yếu ớt vùng vẫy: "Có! Nhất định phải ở cùng một chỗ sao?"
Lãnh Tư Thần liếc xéo cô, nói: "Em từng thấy vợ chồng nào không ở cùng một chỗ chưa?"
"Có a... Tình cảm tan vỡ..." Nói tới đây, chính cô cũng không thể nào nói nổi, vì thế chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi! Ở chung thì ở chung... Anh tiếp tục nói..."
Vì thế Lãnh Tư Thần tiếp tục nói: "Về sau anh mỗi ngày sẽ đón em đi làm, trường hợp công khai chúng ta phải cùng nhau tham dự, lễ tết phải tặng quà, mỗi tuần lễ ít nhất hẹn hò
một lần, mỗi tháng nghỉ phép một lần..."
Hạ Úc Huân vội vàng cắt ngang lời anh: “Khoan đã! Cần phải tỉ mỉ như vậy sao? Không phải trước mặt người ngoài biểu hiện như vợ chồng là được sao?"
"Em cho là người ngoài ai cũng mù quáng à? Vì cái gì chúng ta vợ chồng lâu như vậy, không có bất cứ ai hoài nghi, chính là vì chúng ta hoàn toàn không giống vợ chồng. Còn nữa, chúng ta không chỉ giống vợ chồng là được, mà còn phải không thể có một tia ngăn cách vợ chồng ân ái mới có độ tin cậy, mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất."
Lãnh Tư Thần nói có lí có cứ, cũng là ngữ khí giải quyết việc chung, Hạ Úc Huân bị khí thế kia ép đến mức chỉ có thể liên tục gật đầu: "A... A..., được rồi... Tôi sẽ cố gắng phối hợp..."
"A! Đúng rồi! Tiểu Bạch Tiểu Bạch thì sao?" Cô đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng này.
"Thân phận của Tiểu Bạch đến lúc đó tất nhiên cũng sẽ công bố." Lãnh Tư Thần trả lời.
"Thật vậy sao? Thật tốt quá! Tôi rốt cuộc có thể quang minh chính đại nhận con tôi rồi hu hu hu..." Đây có thể xem như là lợi ích lớn nhất khi công khai quan hệ!
"Là con trai chúng ta." Lãnh Tư Thần nghiêm túc mà chỉnh cô.
"Có cái gì khác nhau..."
Lãnh Tư Thần đứng thẳng, từ trên ghế đi đến trước mặt cô, một bộ trẻ con không thể dạy nhìn chằm chằm cô, nói: "Hạ Úc Huân, bây giờ dậy đi, anh nhất định phải sửa rất nhiều thói quen xấu của em mới được!"
"Thói quen gì của tôi mà xấu?"
Kế tiếp, Hạ Úc Huân bị Lãnh Tư Thần từ đầu tới đuôi giáo dục một phen, từ chi tiết nhỏ đến việc lướn, từng cái dạy cô như thế nào để cùng anh sắm vai một cặp vợ chồng ân ái.
Dạy cô những thứ này không sai, nhưng cô sao lại cảm thấy là lạ a?