Uống vào một lát cô phát giác không thích hợp, yếu ớt ngẩng đầu hỏi: "Anh... Anh nhìn chằm chằm để làm gì?"
"Không có gì, ngủ ngon, ngũ ngon." Lãnh Tư Thần thân sĩ nói tiếng ngủ ngon, sau đó đứng dậy rời đi.
Hạ Úc Huân, bây giờ nếu lại để em chạy, ba chữ Lãnh Tư Thần sẽ viết ngược lại!!!
"A..., ngủ ngon..." Hạ Úc Huân cảm thấy được lưng không hiểu có chút phát lạnh, có cảm giác bị thứ gì đó chăm chú nhìn.
-
Sáng ngày thứ hai, Hạ Úc Huân ngủ một giấc thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh.
Nghĩ hôm nay là Chủ nhật không cần đi làm, vì thế chuẩn bị tiếp tục ngủ nướng.
Kết quả, mới vừa nhắm mắt chưa được vài phút, di động đầu giường vang lên.
Ưm, sao lại là Âu Minh Hiên?
Hạ Úc Huân mất hứng lẩm bẩm, chậm rãi nghe máy: "Alo..."
"Nha đầu chết tiệt kia, đừng nói với anh em còn đang ngủ!" Đầu kia truyền đến tiếng Âu Minh Hiên quát.
"Em đang ngủ a! Hôm nay không phải Chủ nhật sao?"
"Là Chủ nhật! Nhưng hôm nay trường học có ngày hội phụ huynh cùng vui vẻ em đã quên? Ba mẹ học sinh đến gần hết, còn thiếu em thôi! Con trai em lẻ loi một mình em nhẫn tâm a?" Âu Minh Hiên tức giận nói.
"Anh nói cái gì? Hội phụ huynh cùng vui vẻ? A a a! Đúng đúng đúng! Gần đây bận phát điên rồi! Em cư nhiên quên việc này!" Hạ Úc Huân phát điên.
"Thật sự là hết chỗ nói với em rồi, vậy em rốt cuộc có đến hay không?"
"Đáng chết... Tới tới tới, đương nhiên tới!" Hạ Úc Huân ảo não nguyền rủa một tiếng, vội vàng hỏi: "Anh và chị Mộng Oanh đều đang ở đó sao?"
"Bọn anh đã tới lâu rồi!"
"Được được được, hai người giúp em chăm sóc Tiểu Bạch trước, em lập tức liền đến!"
"Khoan đã, em một mình tới?" Âu Minh Hiên kêu hô giữ cô lại hỏi.
"Chẳng thế thì sao?"
"Em và Lãnh phúc hắc đều đã chuẩn bị công bố quan hệ, đương nhiên đem lãnh phúc hắc mang theo a! Lát nữa có trận đấu, Niếp Niếp còn muốn cũng đội với các người để giành quán quân a!"
"Dẫn anh ta?"
Đúng a...... Hình như cũng có đạo lý...
Cô nhất thời còn chưa phản ứng kịp với sự
thay đổi này...
Lãnh Tư Thần đã mấy ngày không ngủ ngon, cho nên hôm nay ngủ cũng có chút trễ, kết quả, đang ngủ, đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến một trận tiếng động binh binh bang bang, vì thế vội vàng đứng dậy xem đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Úc Huân bởi vì đứng dậy quá mau, đụng ngã đồng hồ báo thức đầu giường, khung hình, rồi những đồ vật liên quan đều đổ hết, vừa rồi ồn ào chính là phát ra như vậy.
Giờ phút này, cô đang vừa than thở: "Xong rồi, xong rồi, đến muộn...", vừa đi chân trần xuống khắp nơi tìm thứ gì đó.
"Túi của tôi? Túi đâu?"
Hạ Úc Huân bận rộn như con ong mật nhỏ, chân trần, thùng thùng thùng bay đến Đông Lai, lại đăng đăng đăng bay đến tây thiên, sau cùng nằm úp sấp trên sàn nhà, quỳ sát mép giường, vén khăn trải giường, dẩu mông lênh, tay mò mẫm dưới gầm giường.
Áo ngủ của cô không dài, động tác này thậm chí có thể nhìn thấy quần lót màu hồng nhạt bên trong.
Nhìn một màn trước mắt, Lãnh Tư Thần có chút đau đầu, anh vẫn nên rời khỏi chỗ này thì tốt hơn.
Nhưng vừa định xoay người, cô liền quát to một tiếng: "Ai ôi! Đau quá..."
Đứa bé kia một bàn tay cầm túi xách lấy về, một tay chống mép giường, lúc bò dậy không chú ý đầu nện vào ván giường, đang ôm đầu kêu đau.
Lãnh Tư Thần cực kỳ bất đắc dĩ thở dài.
Hạ Úc Huân cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến, lúc này mới phát hiện ở cửa người đàn ông hai tay ôm ngực, đang đứng xem diễn trò, không khỏi càng thêm ảo não.
Lầu bầu lẩm bẩm phủi quần áo đứng lên, cũng không để ý đáp lại anh, tiếp tục bận việc của cô.