Vân gian thủy trang.
"Chậc chậc, Lãnh Tư Thần anh cái tên phá của, nhà cửa này xài hết bao nhiêu tiền a! Anh xây hoàng cung a?" Âu Minh Hiên vừa đi vừa khen ngợi.
Vào phòng khách, thấy một người hai người tất cả đều như đại gia ngồi trên ghế sofa xem tivi, Âu Minh Hiên nổi giận.
"Này này, các người chẳng lẽ để một mình tôi làm a? Muốn mệt chết tôi sao? Lãnh Tư Thần còn có Hạ Úc Huân hai người các người mau qua giúp tôi đi! Tức phụ nhi em không cần đến, phòng bếp đầy khói dầu, em cùng con xem tivi đi ha ha..."
Hạ Úc Huân vừa rửa rau vừa bĩu môi: "Em giúp anh được rồi, Lãnh Tư Thần cái tên mười ngón tay không dính xuân thủy có thể làm cái gì!"
Nói xong vẻ mặt khinh bỉ hướng Lãnh Tư Thần nói: "Anh nhìn học trưởng đi, không chỉ biết ca hát, còn có thể nấu nướng, anh ngay cả một tài lẻ đều không có."
"Lần trước em còn nói kỹ thuật mát xa của anh rất tốt mà." Lãnh Tư Thần không chút thay đổi nói.
"Lãnh Tư Thần anh muốn chết a!" Mặt Hạ Úc Huân lập tức nóng lên. Âu Minh Hiên vẫn ở chỗ này, anh ta liền nói bừa.
Âu Minh Hiên đỡ trán, nói: "Hai Tiểu Tổ Tông ơi, hai người các vị vẫn là ra ngoài đi! Đừng kích thích tôi một chó độc thân nhiều năm chưa mở không có danh phận nãy nữa được không?"
Vì thế Hạ Úc Huân và Lãnh Tư Thần đã bị đuổi ra ngoài.
Sau bữa cơm chiều, Niếp Niếp bảo bối thương tâm được an ủi, biết thi thoảng có thể qua cùng liên hoan rốt cuộc lưu luyến theo ba mẹ đi về, trước khi đi vẫn có chút không yên lòng với Tiểu Bạch.
Giận dữ nói: "Ai, Tiểu Bạch, về sau tối không cùng chị làm bài tập, em sẽ cô đơn lắm a..."
Tiểu Bạch: "..." Là cậu đơn phương bồi cô làm bài tập mà? Sau khi bài thi bài tập gì gì đó phát xuống, cậu đều làm từng bài từng bài, người ta còn đang mỗi ngày làm một chút, cậu đã làm hết bài tập của một học kỳ rồi.
"Bái bai, trên đường chậm một chút nha, học trưởng chăm sóc chị Mộng Oanh còn có con dâu của em nữa
nha!"
"Phi, Hạ Úc Huân em nghĩ cũng đẹp quá rồi đấy!"
...
Sau khi ba người cất bước, một nhà ba người quay lại trong phòng.
Vì yêu cầu của Tiểu Bạch, tối hôm nay ba người ngủ cùng một chỗ.
Trên giường mềm mại rộng rãi, Hạ Úc Huân và Lãnh Tư Thần ngủ ở hai bên, Tiểu Bạch ngủ giữa. Trên tủ đầu giường đặt chiếc cúp hôm nay vừa thắng.
Tiểu tử kia quay đầu nhìn về phía Lãnh Tư Thần bên trái, mắt thật to tràn đầy chờ mong, nói: "Tương nhu, về sau mẹ và con sẽ ở nơi này sao?"
"Uh`m." Lãnh Tư Thần ôn nhu gật đầu, lập tức có chút luống cuống mở miệng nói: "Con trai, với xưng hô của con, có thể thay đổi được hay không?"
Vì thế, Tiểu Bạch trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía Hạ Úc Huân bên phải, nói: "Mẹ..."
Hạ Úc Huân có chút đau đầu: "Không nên nhìn mẹ, con muốn gọi thế nào thfi cứ gọi như vậy đi!"
"Mẹ bảo con gọi thế nào, con sẽ gọi như vậy." Tiểu tử kia trung thành mà tỏ vẻ.
Hạ Úc Huân xoắn xuýt rồi.
Sau cùng, dưới ánh mắt chuyên chú của hai người một lớn một nhỏ, Hạ Úc Huân mở miệng nói: "Gọi ba đi."
Tiểu Bạch nhận được câu trả lời lập tức nhìn về phía Lãnh Tư Thần, giòn giã kêu một tiếng: "Ba!"
Ánh mắt Lãnh Tư Thần vô cùng cảm động, xoa đầu cậu nhóc, thanh âm hơi có chút khàn khàn: "Ngoan."
Tuy nhiên đây không phải lần đầu tiên con trai gọi anh là ba, nhưng từ trước đến nay đều là dưới tình huống tất yếu công khai, đây là lần đầu tiên ở nhà con trai chính thức gọi anh một tiếng ba.
-
Sáng thứ hai.
Hạ Úc Huân đang ngủ say, hai má bị một cánh tay nhỏ vỗ vỗ.
"Bảo bối, đừng ầm ĩ, mẹ buồn ngủ quá..."