"Không, người khác là người khác, tôi là tôi. Nam Cung tiểu thư, gây ảnh hưởng cho cô, thật sự rất xin lỗi, tôi đại diện cho cá nhân tôi và tất cả các fan của tôi, trịnh trọng xin lỗi tới ngài." Trong di động, ngữ khí Tô Trừng Duẫn vô cùng nghiêm túc nói lời xin lỗi với cô.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Úc Huân nhìn thoáng qua thấy đội trưởng fan kia đang hoảng sợ.
Cô bé cư nhiên quỳ trên mặt đất khóc đến lệ rơi đầy mặt.
"Tiểu Tranh Tử nhà ta! Thật sự là quá chính trực rồi! Em tuyệt đối làm fan của anh cả đời, cả đời làm đội trưởng fan của anh, em sẽ cố gắng kiếm tiền, một ngày kia anh sẽ không cần vất vả như vậy..."
"..." Trên trán Hạ Úc Huân trượt xuống vài đường hắc tuyến, đang muốn xoay người ròi đi, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cô bé.
"Cô từ từ đã..."
"Sao thế?" Hạ Úc Huân nghi vấn.
Cô bé khom lưng 90 độ, thần sắc trịnh trọng: "Rất xin lỗi."
-
Lúc trở về, bởi vì Lãnh Tư Thần uống thuốc cảm, cho nên Hạ Úc Huân lái xe.
Hạ Úc Huân không cần nhìn kính chiếu hậu cũng có thể cảm giác được người bên ghế phụ đang thả ra khí lạnh, không nhịn được hỏi: "Này, tôi lại làm sao vậy? Sao đột nhiên bày ra vẻ mặt đó mà nhìn tôi?"
"Nhìn không ra em cũng biết thương hương tiếc ngọc." Lãnh Tư Thần khẽ xuy một tiếng.
"Dẹp đi! Tôi đã nói không thích cậu ta, tôi thích kiểu người trưởng thành ổn trọng như anh được chưa?" Cô thật sự không muốn bị hiểu lầm thành biến thái a!
Hạ Úc Huân nói xong đột nhiên nghĩ đến một sự việc, bất giác nhìn chằm chằm Lãnh Tư Thần.
Phương thức xử lý này của Tô Trừng Duẫn sao lại khiến cô cảm thấy quen thuộc đến vậy?
Hai người kia bị ngồi tù, Tô Trừng Duẫn thì cả nhà rời khỏi thành phố A...
Rất phù hợp với phong cách làm việc trong nóng ngoài lạnh ân oán rõ rang của Lãnh Tư Thần...
Chẳng lẽ thật sự là anh ra tay?
Cô rõ ràng nhớ lúc ấy cũng bởi vì chuyện này, quan hệ hai người bọn họ vô cùng căng thẳng, anh bị mình đá một cước tức giận đến phất tay áo mà đi, dưới loại tình huống kia anh ta còn có thể trông coi việc vớ vẩn của mình sao?
Thấy nha đầu kia đang nhìn chằm chằm mình, Lãnh Tư Thần nhíu mi:
"Đừng nhìn anh, nhìn đường kìa! Thích về nhà từ từ nhìn!"
"Ai thèm nhìn anh chứ!" Hạ Úc Huân giận dữ liếc anh một cái. Tuy nhiên sau đó vẫn không có hỏi anh, nhưng kỳ thật trong lòng đã có tám chín phần khẳng định.
-
Bởi vì ngày mai là buổi họp báo, hai người sớm liền về tới nhà.
Buổi tối, Tiểu Bạch ở trong phòng mình cùng Niếp Niếp chat video, Hạ Úc Huân cùng Lãnh Tư Thần trong thư phòng đối đáp.
Hạ Úc Huân làm tổ trên ghế sofa, trong tay lật quyển "100 câu hỏi đáp phóng viên”, quả thực xem thế là đủ rồi.
"Học thuộc lòng chưa?" Lãnh Tư Thần từ màn hình notebook ngẩng đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Hạ Úc Huân nhức đầu, nói: "Ưm, gần như xong! Bất quá, phóng viên thật sự sẽ hỏi mấy vẫn đề bất bình thường, không tiết tháo này sao?"
Lãnh Tư Thần liếc nhìn cô một cái, đáp: "Em cho là phóng viên đều rất có tiết tháo?"
"Được rồi..." Hạ Úc Huân trầm ngâm một lát, mặt lộ vẻ lo lắng, nói: "Thanh mai trúc mã cũng có thể nói? Thân phận trước kia của tôi bị đưa ra ngoài ánh sáng, bọn họ có thể tìm hiểu nguồn gốc tra ra được một vài sự việc không nên biết hay không..."
"Không có việc gì, những sự việc này bọn họ sẽ không tra ra được."
"A...." Hạ Úc Huân gật gật đầu. Với tính cách Lãnh Tư Thần khẳng định đã xóa không còn một mảnh, theo Lãnh Tư Thần năm năm này phong sinh thủy khởi cũng biết rồi.
"Em lo lắng cho anh sao?" Một cánh tay Lãnh Tư Thần để ngang sau lưng cô, ánh mắt chuyên chú dừng trên mặt nghiêng của cô.
Hạ Úc Huân cảnh giác xích qua bên cạnh, rời khỏi phạm vi phóng xạ hormone của anh, sau đó đáp: "Hiện tại chúng ta là châu chấu cùng trên một sợi dây mây, nhất vinh câu vinh nhất nhục câu nhục không phải sao!"