Đệ thập cửu chương: Người cha
Sau khi nhận Nhuận Nhuận từ tay Trần Bân về nhà, do chơi mệt nên rất nhanh đã ngủ say, mà Chu Nguyên lại không có chút nào muốn ngủ. Có lẽ do hôm nay vào lớp ngủ đủ rồi, hoặc do dạo gần đây hay thức khuya nên làm đảo lộn đồng hồ sinh học, giờ đây nàng ngồi trên đầu giường đưa mắt nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ.
Phòng không bật đèn, rèm cửa sổ bị nàng kéo ra, thành phố ban đêm lúc này hiện ra rõ ràng trước mắt nàng. Bóng ma của những tòa nhà cao lớn hạ xuống, giống như một con quái thú đang ngủ say, những ngọn đèn chi chít bên ngoài lập lòe như những ánh sao, những con đom đóm bị quái vật nuốt chửng vào bụng. Đẹp, nhưng vô cùng kinh khủng. Cách tấm cửa kính nhìn ngọn đèn bên ngoài, không chút nào cảm giác được ấm áp từ những tia sáng ấy. Cánh tay đặt ở ngoài chăn, điều hòa thổi đến có hơi lạnh. Dời ánh mắt đi, Chu Nguyên dùng tay còn lại chà xát lên cánh tay nhiễm lạnh, quay đầu nhìn Nhuận Nhuận đang ngủ ở kế bên.
Ngọn đèn lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ rọi vào, nương theo ánh sáng, giữa chiếc bóng của mình Chu Nguyên nhìn thấy được gương mặt non nớt đáng yêu của con bé. Mái tóc tán loạn không trật tự nằm trên trán, chu môi ngủ trông vô cùng ngon giấc. Nàng nhìn gương mặt say ngủ của con bé, vươn tay phải dùng ngón trỏ đụng đụng mỏ nó, đầu ngón tay chạm đến cánh môi, mềm mại ươn ướt. Chu Nguyên thấy con bé bởi vì bị đụng chạm thình lình mà bất tự giác chép chép miệng, cười khẽ một chút.
Nhìn con bé một chút, sau đó nhẹ nhàng xốc chăn lên, rón ra rón rén rời phòng. Dù sao bây giờ cũng không ngủ được, chi bằng đi tìm chút việc để làm.
Đưa tay mò lấy kính mắt trên đầu giường, đeo xong nương theo ngọn đèn bước ra cửa phòng. Nhẹ nhàng giữ cửa lại, ngang qua phòng ba mẹ thì vô thức kiễng chân đi, khẽ khàng đến cửa thư phòng, tiến vào trong, đưa tay nhẹ nhàng đóng cửa lại. Không bật đèn, mượn ngọn đèn từ cửa sổ rọi vào, mở máy tính. Giờ này ba mẹ đều đã ngủ rồi, để không quấy rầy họ động tác của nàng đều phi thường cẩn thận.
Bữa cơm chiều nay nghe baba nói ngày 1 tháng 10 đi Đại Lý, tranh thủ ngủ không được thì tìm kiếm thông tin sắp xếp lộ trình một chút. Nàng vẫn chưa hỏi dự định của cha mẹ, đi theo đoàn hay đi lẻ, nhưng mà chuẩn bị trước vẫn nên. Hơn nữa, ra ngoài phải cần gì sớm muộn cũng phải chuẩn bị.
Nàng vẫn chưa từng đến Vân Nam, cho nên trong hành trình nàng sắp xếp sẽ đến gần nơi đây. Lần này đi ngay quốc khánh, nơi nào cũng tấp nập người, cho nên cũng không chơi được cái gì. Nhưng mà nếu cha mẹ đã nói, cũng không thể lãng phí cơ hội. Dù không chơi được gì, thế nhưng không để họ cảm thấy mệt mỏi hay buồn chán cũng tốt rồi. Huống chi nàng còn chuẩn bị vài thứ, dù sao tuổi tác của cha mẹ cũng không còn trẻ nữa, an toàn quan trọng mà.
Nhấp vào thông tin muốn tìm, tỉ mỉ sàng lọc, sao chép lại những tài liệu hướng dẫn, sau đó in ra. Chu Nguyên đeo kính mắt, nhìn chằm chằm màn hình, chăm chú bắt tay vào làm những việc đầu tiên.
Thư phòng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng trên màn hình vi tính, gương mặt trắng nõn giữa ngọn đèn phiếm một chút xanh lam, trông có vẻ vô cùng yếu ớt và lạnh lẽo. Chiếc máy in bên cạnh chậm rãi nhả tờ giấy nàng đã chuẩn bị ra, giữa tiếng rè rè của máy, Chu Nguyên thường xuyên đưa tay trái đẩy chiếc kính mắt của mình, mà tay phải thì liên tục di chuột lên xuống.
"Sao không mở đèn?" Âm thanh trầm thấp của Chu Hoàn từ ngoài cửa truyền vào, kèm theo một tiếng tách, cả thư phòng liền sáng lên. Chu Nguyên bị ánh sáng bất thình lình làm nhíu mắt hết một chút, nghe được giọng nói của cha thì ngẩng đầu, thấy ông đứng ngoài cửa chột dạ kinh ngạc, "Baba." Nàng nhẹ hô một tiếng.
"Buổi tối chơi vi tính không mở đèn rất tổn hại cho mắt, đã cận rất cao độ rồi còn không chú ý một chút. Khuya rồi không ngủ, chạy tới đây chơi vi tính làm gì?" Tay Chu Hoàn cầm một ly nước, vừa nói vừa tiến vào trong, âm thanh bị đè rất thấp, lại vừa đủ cho Chu Nguyên nghe được. Ánh mắt ông nhìn Chu Nguyên mang theo chút trách cứ nhưng trong lời nói lại chứa chút đau lòng.
"Tra địa điểm du lịch?" Chu Hoàn đến bên cạnh nàng, thấy trang web chưa tắt trên máy tính, bên trên có rất nhiều hình ảnh phong cảnh địa danh, Chu Hoàn nhìn lướt qua cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, giọng nói càng thêm khẽ.
"À. . ." Chu Nguyên cúi đầu, mím môi, "Ừm. Không phải nói quốc khánh đi Đại Lý sao? Cho nên con xem xem có thể làm chút gì không."
Đưa tay đặt ly nước xuống mặt bàn, ngồi xuống sofa bên cạnh Chu Nguyên. Thấy máy in đã nhả giấy liền đưa tay lấy xem. Trên trang giấy còn giữ lại chút nhiệt độ, khi đầu ngón tay chạm vào vẫn cảm nhận được hơi ấm nhàn nhạt. Chu Hoàn nắm trong tay, nhìn sơ một chút sau đó thả lại chỗ cũ, "Làm tốt lắm, quốc khánh chúng ta dựa theo đó mà đi là được rồi."
"Dạ?" Chu Nguyên nghe ông nói nên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt ôn hòa hiếm khi hàm chứa nỗi ngạc nhiên. Chu Hoàn khó có thể thấy được biểu tình như vậy của nàng, dịu dàng cười một chút, "Hôm qua mới quyết định với mẹ con thôi, tính hỏi ý con một chút. Lộ trình đại thể có cân nhắc rồi nhưng chưa quyết định, nhưng mà, bây giờ vấn đề lộ trình không cần chúng ta quan tâm nữa rồi."
Chu Nguyên nghe xong hiểu được ý của ông, gật đầu bày tỏ đã hiểu, "Ừm." Ánh mắt rơi lên người cha mình, phát hiện ông nói chuyện với nàng xong tựa lưng vào sofa đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, bộ dạng rất uể oải, không khỏi nhíu mày.
"Baba sao muộn rồi còn chưa ngủ?" Nàng nhìn bộ dạng uể oải của ông nhẹ giọng nói.
"Mất ngủ, ngủ không được." Chu Hoàn nghe nàng hỏi, xoa xoa thái dương xong mới trả lời. Ông nhìn về phía Chu Nguyên, giọng điệu ôn hòa, "Việc con muốn làm đã xong chưa? Chưa thì mai hẵng làm tiếp, bây giờ trễ rồi, về phòng