Đệ nhị thập tam chương: Về Lạc Lạc
Vừa đến 9 giờ, đám trẻ học trượt patin đều đi về, Chu Nguyên vẫn như trước dắt hai tiểu loli về nhà. Nghe Nhuận Nhuận lải nhải, Chu Nguyên bất lực nhìn thoáng qua Lạc Lạc đang yên tĩnh ở bên cạnh, thở dài một hơi. Liếc liếc cái này nhìn nhìn cái kia, trái một đứa phải một đứa, bản thân Chu Nguyên cũng có một loại cảm giác mình đã làm cha rồi, là cha nuôi cũng không có xứng chức như nàng có được hay không.
Lúc đến đài phun nước thì phát hiện Tô Mộc Nhiễm đã ở đó từ lúc nào, nàng nhìn qua Lạc Lạc bên phải Chu Nguyên, thì bật người tiến đến. Hai mẹ con vô cùng thân thiết một lát nàng mới đưa mắt nhìn qua Chu Nguyên, "Phiền em rồi, gần đây quá bận rộn, Lạc Lạc đều nhờ em chăm sóc."
Có lẽ do mới từ trên nhà đi xuống, so với những lần gặp mặt trước lúc này nàng mặc đồ khá là 'tại gia'. Đôi dép hồng nhạt, váy dài màu trắng, mái tóc đen tuyền xõa xuôi, đeo theo một chiếc kính gọng đen, có vẻ mỏng mỏng manh manh, nhã nhặn thanh lệ. Bộ dạng này khiến Chu Nguyên do luôn nhìn thấy phong cách lạnh lùng của nàng mà thả lỏng không ít, ngay cả giọng điệu cũng không có quy cách nghiêm túc như đối mặt với lão sư những lúc bình thường nữa, "Ừm, không có a, Lạc Lạc rất ngoan."
Quả thật Lạc Lạc rất ngoan, con bé hoàn toàn là một fan của Chu Nguyên, Chu Nguyên nói gì nó nghe đấy, Chu Nguyên làm gì nó làm đấy, tuyệt đối không có khóc la quậy phá như những bạn xung quanh.
Nghe Chu Nguyên khen con mình, Tô Mộc Nhiễm cũng khẽ cười, "Nhưng vẫn nên cám ơn em, được rồi, thuốc dùng rất tốt, vết thương của con bé rất nhanh lành. Em cũng thấy đấy, đã kết vảy rồi." Tối hôm qua tiễn Tô Mộc Nhiễm về, Chu Nguyên còn tiện tay đem tuýp thuốc thường dùng cho trầy da đưa cho Tô Mộc Nhiễm, sau khi trở về còn nhắn tin tỉ mỉ dặn những việc nên chú ý, làm cực kỳ có tâm.
"Ừm, em có thấy. Nhưng vận động mạnh vẫn sẽ vỡ miệng vết thương, cho nên còn phải chú ý nhiều một chút. Lúc tắm cho em ấy phải cẩn thận đừng để vết thương đụng đến nước, nhiễm trùng sẽ không hay." Nghe Tô Mộc Nhiễm nói xong, Chu Nguyên nhìn xuống đầu gối của Lạc Lạc lại nhịn không được lải nhải thêm vài câu.
"Ừm, cô hiểu rồi." Dù đã biết rất rõ ràng cách xử lý vết thương, Tô Mộc Nhiễm nhìn vẻ mặt âu sầu nghiêm túc của Chu Nguyên thì vẫn dịu dàng đáp lại.
"Vậy. . . em về trước, tạm biệt." Tán gẫu một hồi Chu Nguyên cũng muốn về. Cả ngày hôm nay bận rộn, còn không về nhà tắm rửa thì ngay cả nàng cũng tự ghét bỏ bản thân. Tô Mộc Nhiễm cũng nhìn ra nàng đang vội, dắt tay Lạc Lạc đơn giản nói tạm biệt với nàng, liền tự tách ra hai hướng khác nhau.
Nhà Tô Mộc Nhiễm ở tầng 18, buổi tối không có nhiều người lắm, thang máy trống trơn rộng rãi chỉ có hai mẹ con. Nàng ngồi chồm hổm xuống, quan sát con bé, cười ôn nhu, "Hôm nay Lạc Lạc có mệt không."
"Không mệt." Con bé lắc đầu, đôi mắt trong veo nhìn nàng. Ngoan ngoãn đáp lời như vậy khiến chân mày Tô Mộc Nhiễm bất tự giác cong xuống càng thêm dịu dàng, "Ừm, Lạc Lạc ngoan, chờ một lát mẹ tắm cho con. Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ có được không?"
"Dạ." Con bé vâng lời gật mạnh đầu, vui vẻ đáp lại lời nói dịu dàng của mẹ.
Thang máy leo rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến nơi. Ra khỏi thang máy, quẹo một cái là đến nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa, bên trong trống trải cũng chỉ có chiếc đèn phòng khách là bật sáng, chờ chủ nhân nó về. Ánh đèn sáng sủa đem từng vật dụng trong phòng khách đều soi rọi rõ ràng, đổi dép ở cửa, Tô Mộc Nhiễm đưa đứa trẻ nho nhỏ vào phòng tắm.
Bởi vì vết thương không thể đụng nước, cho nên Tô Mộc Nhiễm dùng màng bảo vệ thực phẩm băng bó tỉ mỉ vết thương lại, mang hai chiếc ghế nhỏ vào trong rồi mới tắm cho Lạc Lạc. Lúc nào cũng quen với việc nhảy vào góc phòng tắm Lạc Lạc cũng không cảm thấy gì không tốt, bởi vì mẹ của nó vẫn sẽ như từ trước đến giờ nói chuyện thật nhiều thật nhiều với nó.
Nó vẫn thấy mỗi ngày ngoại trừ những lúc chơi cùng Chu Nguyên ra thì tắm là thời gian vui vẻ nhất, bởi vì mẹ lúc nào cũng bận rộn, cũng chỉ có lúc này mới có thể nói chuyện với nó. Giống như hiện tại. . .
Hơi nước mông lung trong phòng tắm, Tô Mộc Nhiễm ngồi trên chiếc ghế nhỏ sau lưng Lạc Lạc, hai tay đặt trên mái đầu đầy bọt trắng, không ngừng nhẹ nhàng xoa da đầu mềm mỏng của con bé. Thỉnh thoảng có số bọt không yên phận chảy xuống theo kẽ tay, hoặc là dọc theo chiếc cổ trắng nõn như tuyết của con bé xuống sống lưng, linh động như lời nói của con bé.
"Chu Nguyên lão sư rất lợi hại, lão sư còn biết vẽ nữa, vẽ Lạc Lạc rất giống Lạc Lạc nha, so với Trương lão sư còn con giống hơn, hơn nữa lão sư còn dạy Lạc Lạc vẽ." Đứa trẻ nho nhỏ ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói nhưng vẫn không che giấu được nỗi phấn khích.
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm ngồi sau lưng xoa tóc cho nó nhẹ giọng đáp lại, nụ cười bên môi thoáng có chút bất đắc dĩ. Lại là Chu Nguyên, tần suất hai chữ này xuất hiện từ miệng con bé đúng là cao a, đúng là làm người ta ghen tị mà. Rốt cuộc con bé có bao nhiêu thích em ấy a. . .
Ví dụ như tối hôm nay, nguyên bản muốn để Lạc Lạc ở nhà, dù sao công việc của nàng liên tục bận rộn, sau khi đón con bé về đây từ nhà cha mẹ thì ít khi được ở bên cạnh, còn tưởng nó bị thương hôm nay sẽ không đi tìm Chu Nguyên, ai mà biết được con bé vẫn hồi hộp nhìn đồng hồ, haiz, vẻ mặt này không cần nghĩ cũng biết con bé muốn gì. . . nhìn tài liệu trên bàn, cũng biết hôm nay bản thân không rảnh ở bên cạnh con bé, cho nên cũng chỉ có thể đưa nó xuống dưới nhà.
Con bé này dính lấy Chu Nguyên như thế, nhìn hai người nàng có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà, Chu Nguyên là người đầu tiên con bé quen được khi đến đây, lại là trưởng bối, cũng khó trách. . .
Con bé lại lải nhải nói về thần tượng Chu Nguyên