Đệ nhị thập ngũ chương: Về kết hôn
Những ngày bận rộn từ từ trôi qua, đảo mắt đã đến tết trung thu.
Ông nội Chu Nguyên ở nhà của đại bá, cho nên trung thu hằng năm cả nhà đều chạy đến nhà đại bá ở ngoại thành ăn tết. Ông cụ tuổi đã cao, thích nhất chính là nhìn thấy cả nhà đoàn viên, cho nên cả buổi tối mặt mày cứ tươi rói.
Nhắc đến Chu gia cũng rất đơn giản, là dòng dõi nhà Nho điển hình. Cụ ông có hai người con, trước lúc về hưu là hiệu trưởng trường đại học. Con lớn là Chu Vĩnh cũng theo nghiệp giáo dục như ông, là cục trưởng bộ giáo dục, con thứ Chu Hoàn lại theo nghiệp thương.
Không biết có phải phương thức giáo dục của Chu Hoàn có vấn đề hay không, mà con của ông đứa nào cũng làm thương nhân, phong sinh thủy khởi* ở tập đoàn tài chính. Đời thứ ba ngoại trừ con gái đầu của Chu Vĩnh - Chu Tĩnh thì không có đứa nào liên quan tới giáo dục, đương nhiên ngoại trừ đứa trẻ hư Chu Nguyên còn chưa trưởng thành ra, hiện tại nàng đang học đại học chưa tốt nghiệp, ai mà biết sau này nàng muốn làm cái gì, lại là con út trong nhà, càng không ai thèm kể nàng muốn làm gì. Muốn làm gì thì làm, miễn đừng phạm pháp thì các ca ca tỷ tỷ có thể lo cho. Thế nên hàng năm đề tài nói về Chu Nguyên luôn luôn đã ít càng ít hơn, không có cách nào khác a con nhóc này làm người khác quá yên tâm.
*Gió nổi nước dâng
Vì vậy trước sau như một, đấng đàn ông thì nói về quốc gia đại sự, đấng đàn bà thì nói đến Chu An 30 rồi mà còn chưa kết hôn. Không thể không nói, đàn ông tài giỏi luôn chọc người để ý như thế.
Tháng trước đại thọ 80 của cụ ông, Chu An bị phái ra nước ngoài không thể về, chỉ gửi lễ vật, cho nên lần này trở về không thể không dỗ dành người khác. Còn chưa hết, dỗ xong cụ ông, đại bá mẫu đã gọi đến, "Tiểu An a, cháu xem cũng đã 30 rồi, con của Tiểu Trữ cũng đã biết đi mua dầu*, sao cháu ngay cả bạn gái cũng không thấy bóng dáng. Haiz. . ." Tiếng thở dài kia, tất cả đều là lo lắng cho hôn nhân đại sự của con cháu.
*Đả tương du đấy ~_~ thường dùng chỉ những người klq, nghĩa đấy cũng klq gì tới NN luôn
"Cháu còn trẻ, việc này không cần gấp gáp, không cần gấp gáp." Quả nhiên, vừa nghe những lời này thì giống như Tôn Ngộ Không nghe Khẩn cô chú, sắc mặt Chu An vút cái liền thay đổi.
Chu Nguyên ôm Nhuận Nhuận an vị bên cạnh ca ca của nàng, nghe được lời đại bá mẫu, đưa mắt nhìn nhìn qua mẫu thân đại nhân cao quý lãnh diễm bên cạnh đại bá mẫu, thiếu chút nữa không nhịn được cười. Xem ra đại bá mẫu định kéo mẹ nàng vào làm đồng minh, tình tiết bức hôn trắng trợn a.
Nhuận Nhuận ăn uống no đủ ợ hơi một cái, cha mẹ của nó đã chạy đi đoàn viên với nhau, ông bà nội thì ra nước ngoài chơi, cho nên gấu con liền đi theo ông bà ngoại tới thăm ông cố. Nghe đại bá mẫu nhắc tới mình, còn nói một từ ngữ nó không hiểu, vì vậy bảo bảo hiếu kỳ nhịn không được lắc lắc cánh tay Chu Nguyên hỏi, "Tiểu di, cái gì gọi là đi mua dầu?"
Giọng con bé rất nhỏ, nhưng đủ để Chu Tĩnh kế bên nghe được, nàng tựa tiếu phi tiếu liếc mắt qua Chu An, đưa tay ôm lấy Nhuận Nhuận, "Tới đây, đại di ôm một cái, một lát nữa chúng ta tới hỏi a cữu cái gì gọi là đi mua dầu. Đừng hỏi tiểu di, tiểu di còn nhỏ, không biết gì đâu."
". . ." Chu Nguyên nhìn tiểu loli từ trong lòng mình bò qua phía chị họ, nháy mắt chết tâm. . .
Đại ca Chu An càng chết tâm, đâu phải hắn không biết đẳng cấp đâm thọt của tỷ tỷ nhà mình, nhìn thoáng qua tàn bạo đến không nể tình chị em, quả nhiên bị nàng trừng mắt lại, liền yên lặng dời tầm nhìn đi. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, dù sao cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà đừng bắt nạt người ta như thế chứ. . .
Đại bá mẫu cũng không để ý đến động tác của tụi nhỏ nhiều như vậy, nghe Chu An nói thế thì càng sốt ruột, "Sao không gấp gáp a, người ta đều trước thành gia sau lập nghiệp, cháu xem cháu sự nghiệp cũng đã thành công rồi, lại chưa kết hôn, ngược đời quá mà. Đại bá mẫu cũng quen vài cô gái tốt, trong trường mẹ con cũng có vài lão sư trẻ tuổi, ai nấy đều tốt, hôm nào cho hai đứa xem mắt. Coi coi có khả năng làm quen không, tiểu tử đẹp trai như vậy, có khi người ta trộm liếc mắt mấy lần."
"É. . ." Đàn ông 30 thì làm sao, đại thúc 30 phong nhã hào hoa các tiểu loli và ngự tỷ rất thích đó có được hay không, thế nào mà bị bá mẫu nói Chu An liền có một loại cảm giác gả không ra, ý không đúng, là cưới không được vợ, đau lòng quá.
Khác với Dung Thanh mama đã học xong còn làm lão sư, đại bá mẫu là một phụ nữ Trung Hoa truyền thống điển hình. Ôn nhu hiền đức, đứng đắng hiếu thảo, quan tâm hôn nhân đại sự của con cháu, sắp 60 rồi mà hàng năm còn phải nhắc đứa cháu lớn Chu An lấy vợ, quả nhiên hao tâm tổn sức. Mắt thấy đứa nhỏ này đã tới hàng 30, bạn gái còn không thấy bóng dáng liền càng thêm quan tâm, vừa nghe lại không nhịn được kêu than, "Chú út có mỗi mình cháu là con trai, ông cố thì vẫn chờ ôm chắt đây này, haiz. . ."
Kêu than a kêu than, mắt thấy đại bá mẫu sắp sửa đem thuyết pháp thăng thành không kết hôn sinh con chính là bất hiếu, Chu An mặt mày đau khổ nhìn về phía Dung Thanh, cầu cứu. Lúc này, vẫn chỉ có mỗi mẹ là có thể giải vây.
Nhận được tín hiệu của con trai, Dung Thanh quét mắt qua, nhìn chai nước hoa trên tay hắn quyết định đi cứu người. Lập tức không xem kịch nữa, vươn tay đến cầm tay chị dâu, một bộ dạng 'tôi là em gái ngoan' nói an ủi, "Chị dâu à đừng bận tâm, Tiểu An có bạn gái rồi đấy. Chị cũng biết mà, thằng này từ nhỏ đã hay ngại, cho nên cũng chưa đưa bạn gái về ra mắt gia đình. Nói là muốn đợi đến bạn gái chịu gả cho nó rồi nó mới dắt về cho gia đình xem mắt a. Yên tâm đi, tất niên năm nay em sẽ nhắc nó dẫn con bé về."
"Thật à." Quả nhiên, vừa nghe em gái nói, đại bá mẫu liền sáng mắt, đưa tầm nhìn qua Chu An, "Mẹ cháu nói thật không?"
"Sặc. . . dạ." Thấy ánh mắt uy hiếp vô cùng đáng sợ của Dung Thanh, Chu An ngoan ngoãn gật đầu. Hắn không sợ cha không sợ nội, chỉ sợ mẹ kế, mẹ kế đã lên tiếng, còn làm gì được, cố gắng trong năm nay có thể đem người về nhà thôi. . .
Nghe được đáp án khẳng định, đại bá mẫu vui ra mặt, "Cái thằng này. . ." Sau đó là tới hình thức 300 câu hỏi về bạn gái. . .
Chu Nguyên ở một bên nhìn ca ca bị đại bá mẫu 'kiểm tra hộ khẩu', cùng với mẹ kế 'hỗ trợ công kích', còn có chị họ ngồi coi kịch, lại nhìn qua cha đang nói chuyện phiếm với ông nội và đại bá còn có chồng sắp cưới của chị họ vẫn còn đang bị khảo sát từ trưởng bối, suy nghĩ một chút, vẫn là lấy điện thoại đi ra ngoài hoa viên.
Biệt thự xây ở bờ sông, lúc này đứng giữa sân có hơi rét, Chu Nguyên chà xát hai cánh tay nhiễm lạnh, ngẩng đầu nhìn trời. Pháo hoa bừng nở trên không trung, tiếng nổ không ngừng vang vọng bên tai, Chu Nguyên nhìn thoáng qua đóa hoa sắp biến mất kia, mím mím môi lấy di động ra bắt đầu gọi điện.
Đầu tiên là gọi cho Trình Dĩnh ở nước ngoài, sau đó là Lương Hiểu Thần, cứ như thế thăm hỏi từng người bạn một. Ôn Lương là cuối cùng, lúc Chu Nguyên gọi thì nàng đang có bữa cơm dưới ánh nến a, nhà nàng xa, nghỉ trung thu lại ngắn cho nên không về được, thế nhưng cũng có kẻ trộm vui vẻ, cùng bạn gái có một tối trung thu vô cùng ấm áp lãng mạn cũng tuyệt vời rồi. Chê Chu Nguyên cản trở mình vì vậy rất nhanh liền cúp điện thoại.
Chu Nguyên nhìn màn hình có chút dở khóc dở cười, trung thu mà quấy rối người khác hẹn hò là không tốt. Nhìn danh bạ còn mở, Chu Nguyên suy nghĩ một chút, gọi đến dãy số cuối cùng của tối hôm nay.
Lúc điện thoại reo Tô Mộc Nhiễm đang cắt bánh kem, Cố Minh Nhan ở bên cạnh đùa với Lạc Lạc đang mở mắt trông mong nhìn chiếc bánh kem, thấy di động trên bàn trà liền đưa tay lấy cho Tô Mộc Nhiễm, "Nè, Mộc Nhiễm, điện thoại."
"Cám ơn." Đem bánh kem bỏ lên đĩa của Lạc Lạc, cũng không nhìn vào màn hình, một tay tiếp tục cắt bánh một tay nghe điện thoại, "Alo, chào ngài." Đợi đến khi nghe được giọng của đối phương, quả thật Tô Mộc Nhiễm ngây người hết một lúc.
"Chào Tô lão sư, em là Chu Nguyên, trung thu vui vẻ." Đối phương nói như thế.
Nghe được âm thanh trong trẻo hiền hòa của đối phương, Tô Mộc Nhiễm giãn hai hàng chân mày, vô thức nhìn về phía Lạc Lạc đang yên tĩnh ăn bánh, "Ừm, em