Đệ tam thập ngũ chương: Cái gọi là tựa đề
(chắc tác giả bí tựa ???? chương này đúng ra nên đặt "Lại chuyện kết hôn" haha)
Sau khi Tô Mộc Nhiễm đưa Chu Nguyên về cửa tiểu khu thì quay đầu xe chạy về phía trung tâm thành phố.
Đêm hôm qua Cố Minh Nhan gọi điện đến nói vừa nhận được một hợp đồng tốt, hơn nữa đã lâu rồi không gặp Lạc Lạc, nên định mời mẹ con nàng đi ăn một bữa cơm. Hồi trước sớm sớm Tô Mộc Nhiễm đã ở nhà chờ Lạc Lạc đi học về, đến lúc Lạc Lạc về thì nàng đã có mặt ở nhà, nhưng hôm nay có Cố Minh Nhan, nàng sẽ không về sớm như vậy cho nên mới ở trong phòng làm việc dọn dẹp một hồi, còn đi cổ vũ cho các học sinh.
Trên đường đến thì gọi điện hỏi địa điểm của hai người kia, cho nên xe của Tô Mộc Nhiễm liền thẳng một đường lái đến bãi đỗ dưới tầng hầm của cửa hàng, sau đó đi thang máy lên tầng năm.
Quán lẩu trên tầng năm rất náo nhiệt, tuy chưa đến cuối thu ngày thích hợp ăn lẩu nhất, thế nhưng trong quán vẫn đầy người. Tô Mộc Nhiễm dựa theo lời Cố Minh Nhan đi tìm chỗ, quả nhiên thấy hai người một lớn một nhỏ sóng vai ngồi bên phía cửa sổ, vội vã đi qua. . .
Cố Minh Nhan đang dạy Lạc Lạc ăn đầu cá, hai người đang ăn rất vui vẻ a, Lạc Lạc nghe tiếng bước chân đang tiến đến liền ngẩng đầu lên, Cố Minh Nhan không hiểu nên cũng ngẩng đầu theo, đợi đến lúc thấy được người mắt cả hai đều sáng rỡ, "Sao giờ cậu mới đến a, tớ và Lạc Lạc sắp dạo hết mấy cửa hàng rồi."
Tuy giọng điệu oán giận nhưng Tô Mộc Nhiễm vẫn nghe ra ý thân thiết bên trong, nở nụ cười áy náy với đối phương, nàng ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Lạc, "Vì chiều nay học sinh có trận đấu bóng rổ đầu tiên, cho nên qua đó nhìn một chút." Sau khi giải thích nguyên nhân đến muộn, Tô Mộc Nhiễm đưa tay sờ hai gò má Lạc Lạc ăn mà vẫn còn sạch, cười cưng chiều, "Hôm nay Lạc Lạc có ngoan không, có nghe lời dì Minh Nhan không."
Lạc Lạc dùng muỗng múc đồ ăn Cố Minh Nhan đặt vào chén, ăn đến cái mỏ chúm chím bóng lưỡng, nghe mẹ hỏi vội vã ngẩng đầu, manh đát đát nở nụ cười, hàm răng trắng bóc được che trong đôi môi bóng loáng rất đáng yêu, "Có ạ~ "
Cố Minh Nhan thấy bộ dạng này của con bé, hoàn toàn bị moe chết rồi, cũng không quản lúc này Lạc Lạc dính đầy mỡ, liền cúi người hun gò má Lạc Lạc, chụt thêm một cái xuống cái mỏ đáng yêu của con bé, "Cục cưng nhà cậu thật sự quá đáng yêu rồi!" Cảm thấy mỹ mãn sau khi hành động thấp hèn hun tiểu loli, quái a di Cố Minh Nhan đắc ý hất mái tóc dài.
Sau khi bị quái a di hun một cái, Lạc Lạc vội vàng vươn tay che chặt miệng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Cố Minh Nhan, thấy động tác này của con bé Cố Minh Nhan có chút xấu hổ, thế nhưng lời nói tiếp theo của nó khiến nàng mặt nổi hắc tuyến, bởi vì con bé che miệng, mở to đôi mắt ngập nước nói với Cố Minh Nhan, "Dì Minh, lần trước con hôn Nguyên Đại, Nguyên Đại nói nước bọt bẩn bẩn, hôn sẽ làm Lạc Lạc bị bệnh. Sau này dì Minh đừng hôn Lạc Lạc có được không? Bằng không Lạc Lạc sẽ bị bệnh a. . ."
". . ." Cố Minh Nhan nhìn đứa trẻ vô tội này, vẻ mặt hắc tuyến, ý của nó là ghét bỏ nước bọt nàng bẩn?!
Tô Mộc Nhiễm nhìn Cố Minh Nhan bị sốc không nhẹ cùng Lạc Lạc che miệng chăm chú nhìn đối phương, nhịn không được nhẹ nhoẻn môi cười. Nàng đưa tay kéo tay Lạc Lạc xuống, xé khăn giấy giúp con bé lau mỡ trên miệng, "Lạc Lạc yên tâm nha, dì Minh Nhan không có bệnh, cho nên hôn Lạc Lạc cũng không sao, lần trước Nguyên Đại bị bệnh cho nên mới nói vậy." Đây là chuyện nửa tháng trước thì phải, nàng ở dưới lầu chờ Lạc Lạc về, thì thấy nó hôn tạm biệt, khi đó Chu Nguyên đang bị cảm, sợ lây bệnh cho nó nên đã nói một câu như thế, không ngờ con bé lại nhớ lâu đến vậy. . .
"Dạ. . ." Được mẹ dịu dàng chăm sóc như vậy, con bé chu môi khẽ cười vui vẻ.
Cố Minh Nhan nhìn đứa trẻ bên cạnh, lại nhìn Tô Mộc Nhiễm ở đối diện, thật sâu sắc cảm thấy mình không có tồn tại. . . vì vậy nàng nhìn Tô Mộc Nhiễm, vẻ mặt oán giận, "Mộc Nhiễm, cậu có muốn ăn cơm hay không!"
Bận rộn cả ngày, hiện tại quả thật đói bụng, Tô Mộc Nhiễm cũng không nói gì với bạn tốt mà bắt đầu vừa đút Lạc Lạc vừa đút bản thân. Món Cố Minh Nhan gọi là lẩu uyên ương, bởi vì Tô Mộc Nhiễm không ăn cay được, huống chi còn có một đứa trẻ không nên ăn cay, không cay là phải. Tuy biết Lạc Lạc không thể ăn cay, nhưng Cố Minh Nhan vẫn xấu xa chấm chút ớt rồi đút con bé, thấy con bé le lưỡi luôn miệng kêu mẹ cay quá cay quá, bộ dạng quýnh lên sắp khóc, nàng vô cùng không phúc hậu ha ha cười.
Bắt nạt con nít như thế khiến cho mẹ con bé quả thật cạn lời, nghiêm khắc trừng mắt với đối phương, vội vàng bồng con bé qua chỗ mình, tuyệt đối không thể để cái thứ này bắt nạt con mình nữa.
"Minh Nhan! Đừng để con bé ăn cay chứ, không tốt cho dạ dày!" Tô Mộc Nhiễm ôm Lạc Lạc, vừa đút nước cho nó vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, "Lạc Lạc uống từ từ, không sao a."
Cố Minh Nhan hiếm khi thấy sắc mặt Tô Mộc Nhiễm thay đổi, cầm đũa gắp một miếng thịt bò dính đầy ớt, "Cậu khẩn trương vậy làm chi, chút xíu thôi không sao đâu, huống chi cậu không cho nó ăn, chờ nó lớn một chút cái gì cũng không ăn được." Nàng bỏ thịt bò vào miệng, đắc ý nhai nhai, "Lạc Lạc, cái vừa rồi dì cho con ăn có ăn được không?"
Thật vất vả Lạc Lạc mới giảm bớt cảm giác cay xè trong miệng, le đầu lưỡi tê rần, nó nhìn Cố Minh Nhan vẻ mặt chăm chú, "Ngon." Dù sau khi ăn thật là khó chịu, nhưng đúng là ngon a. . .
"Ha ha ha ha. . ." Cố Minh Nhan giơ đũa cười ha ha, "Cậu xem, không phải Lạc Lạc thích sao?" Nàng lại bỏ thêm một miếng đậu hũ có chấm tương của mình, đưa đũa duỗi đến miệng Lạc Lạc, "Dì Minh cho con ăn thêm một miếng, há miệng ra, a~ "
Tô Mộc Nhiễm vô cùng đau đầu nhìn Cố Minh Nhan, nàng đưa tay ngăn đũa của Cố Minh Nhan, bất đắc dĩ nói, "Minh Nhan. . ."
Cố Minh Nhan nhún nhún vai, thu đũa về, bỏ đồ ăn vào miệng mình, nhìn Lạc Lạc vẻ mặt xin lỗi, "Tiểu bảo bối, không phải dì Minh không cho con ăn nha, con xem là mẹ không cho."
Tô Mộc Nhiễm mặc kệ quái a di bắt đầu xấu xa này, chỉ ôm Lạc Lạc giải thích, "Lạc Lạc, cái dì Minh đút cho con ăn không thể ăn nhiều nha, ăn nhiều sẽ đau bụng, biết không?"
Lạc Lạc gật đầu, "Lạc Lạc tuyệt đối không ăn nữa, Lạc Lạc