Đệ tam thập thất chương: Thích và này nọ
Từ sau ngày gặp gỡ ở cửa hàng, quan hệ của Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm dường như trở nên tốt hơn, vô tình gặp phải trên đường cũng có thể cười chào hỏi, thỉnh thoảng đi về thấy Chu Nguyên không có đạp theo xe, nàng cũng yên tâm thoải mái ngồi lên xe Tô Mộc Nhiễm về nhà, thậm chí gặp nhau ở căn tin cũng có thể cùng gộp thành một bàn, cứ như vậy dần dần đôi bên cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn, ấn tượng với đối phương giống như viết lại một lần nữa.
Ban ngày đi học, chạng vạng tập bóng rổ, tối làm bài tập, một ngày cứ như thế trôi qua như nước chảy. Có một số việc giống như lá trên cành cây bạch quả ở bên con đường cây, dường như thay đổi lại dường như không gì thay đổi. . .
Sắp đến cuối thu, khí trời thành phố Z lại càng trở nên nóng bức, Ôn Lương tu ừng ực một chai nước, sau đó nằm bẹp xuống bàn. Nàng gối đầu lên cánh tay xụi lơ của mình, dùng ánh mắt liếc nhìn Chu Nguyên đang làm bài tập, "Khát quá a, cô không thấy khát à?"
Mặt trời không ngừng rọi vào từ bên kia cửa sổ, lá cây bạch quả ố vàng bẻ ánh sáng soi rọi cả hành lang bên ngoài phòng học, từ phòng học lầu hai nhìn ra ngoài, một mảnh trời từ từ ngả vàng hiện rõ nóng bức cuối cùng của mùa thu. Chu Nguyên dựa vào cửa sổ, áo sơ mi thuần trắng giữa phông cảnh xanh vàng rõ rệt có chút cảm giác bồng bềnh, nàng duỗi thắt lưng, cúi đầu làm bài tập, cây bút mực xoẹt qua trang giấy dày, trong thư viện yên tĩnh dường như chỉ còn lại tiếng sàn sạt của ngòi bút lướt trên trang giấy. Nàng không ngẩng đầu, chỉ vươn tay trái, đem chai nước khoáng còn chưa mở nắp bên cạnh mình đẩy qua, "Uống đi."
". . ." Hơi lạnh từ chai nước khoáng truyền đến, Ôn Lương ngồi dậy sờ sờ chóp mũi man mát của mình, lại nhìn mặt than của Chu Nguyên, không nói gì, thật đúng là cách thức giao tiếp vừa đơn giản vừa cộc cằn. . .
Vặn mở nắp chai, một hơi trút xuống cổ họng, cảm giác mát lạnh từ khoang miệng tràn vào yết hầu cuối cùng thấm vào tim, sảng khoái khiến người ta nhịn không được khen ngợi, "Ài, mát ghê~ " Giống như rốt cuộc cũng khôi phục lại nguyên khí, Ôn Lương đưa tay chọc chọc bài thi của Chu Nguyên, "Ê, Chu Tiểu Nguyên, cô còn nhiều bài chưa làm xong. . . tôi xong hết rồi, bụng đói ghê nha. . ."
". . ." Chu Nguyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Ôn Lương tay trái chống cằm bộ dạng giả moe, chân mày giật giật. Đói? Tôi giết giờ a cái thùng cơm di động Ôn Tiểu Lương, ổ bánh mì một giờ trước mấy người mới lôi ra từ trong cặp là cho chó ăn à! Đủ rồi nha! Diện vô biểu tình nhìn thoáng qua Ôn Lương gần đây làm người khác cảm giác có hơi gầy gò, Chu Nguyên nắm bút nói, "Cậu chờ một lát, chút nữa thôi."
"Ài. . ." Ôn Lương ghé vào bàn thở dài một hơi, "Ai bảo tôi là bạn bè tốt của cô a, chỉ có thể nghĩa khí như vậy đói mà còn làm bài tập với cô, trưa nay mời tôi ăn cơm cám ơn đi nha."
". . ." Dài dòng như thế cậu có muốn ăn cơm hay là không? Chu Nguyên mặc kệ nàng, lạnh lùng trả lại một câu, "A a. . ." Mời ăn á nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!
"Hừ, keo kiệt!" Ôn Lương bật dậy, bĩu môi xem thường, sau đó lại tiếp tục nằm sấp xuống.
". . ." Chu Nguyên dùng ánh mắt quái đản nhìn nàng, tay nắm bút, ánh mắt ngừng trên người Ôn Lương một lúc lâu. Ôn Lương thấy nàng, liếc mắt xem thường, "Tự dưng dùng cái ánh mắt này nhìn tôi? Có phải phát hiện thật ra chân ái của cô là tôi không hả?" Nàng nhích người nằm đến gần, vẻ mặt đê tiện. . .
Chu Nguyên lắc đầu, "Không." Cậu nghĩ nhiều quá! Làm xong bài cuối cùng, còn chưa đối chiếu đáp Chu Nguyên đã bỏ bút vào hộp, bắt đầu dọn dẹp. Nàng vừa bỏ sách vào balô vừa nói với Ôn Lương, "Tớ chỉ đang nghĩ hôm nay có phải cậu bị Thụy Thụy nhập không, sao bộ dạng của cậu y như lúc cậu ấy bị động kinh."
Ôn Lương thấy Chu Nguyên dọn dẹp đồ, cũng tự giác làm theo, sau đó đi ở trước rời khỏi phòng tự học trong thư viện, "Xì, Thụy Thụy đáng thương, vậy mà lại bị bạn nối khố của mình ghét bỏ như thế, thật không biết cậu ấy ăn ở thế nào, đau lòng thay. . ."
Chu Nguyên đi sau ngay cả một cái xem thường cũng không đủ dâng tặng cho nàng, lưng đeo balô hai tay nắm dây quai, mặt than nghiêm túc, "Hôm nay định ăn gì?"
Ôn Lương đi bên cạnh nàng, nhếch môi suy nghĩ một chút, "Ừ. . . cơm thố thế nào?"
"Quán nào?"
"Lão Hữu Ký?"
"Ừ!"
Hai người sóng vai đi dưới hàng cây xanh vàng bao phủ, nơi ánh mặt trời rọi không tới có hơi lành lạnh, Ôn Lương đang phỉ nhổ chuyện gần đây nàng thấy, Chu Nguyên vẫn dùng kỹ năng trăm phần trăm mặt than trò chuyện với Ôn Lương, đi được nửa đường Ôn Lương cảm thấy gì đó vỗ vai Chu Nguyên, vô cùng kích động hỏi, "À, phải rồi, gần đây cô bận rộn cái gì, trưa nào cũng chạy đi đâu, lâu rồi không ăn trưa cùng cô."
Hai người là một đôi bạn tốt, chả hiểu sao từ năm ngoái trở nên thân thiết hơn sau đó bữa trưa nào Chu Nguyên cũng đi cùng Ôn Lương, bất quá năm nay sau khi hai bên đều bận rộn nhiều việc nên thói quen này mới thay đổi một chút, chờ Ôn Lương lấy lại phản ứng thì phát hiện trẻ hư Chu Nguyên đã rời tầm nhìn của nàng một khoảng rất xa. . . cái nồi này là sao a?!
Nàng nhìn Chu Nguyên, cười không có hảo ý, "Cậu đừng nói là buổi trưa đi ăn cùng mấy em gái khác nha, ví dụ như tiểu học muội kia?" Nàng dùng cùi chỏ huých Chu Nguyên, vẻ mặt gian xảo, "Tới đây, kể tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ tư vấn cho cưng."
". . ." Chu Nguyên nhướng mày nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc, "Từ đâu có được kết luận này vậy?" Nhìn vẻ mặt của Ôn Lương, nàng liền biết không có cái gì tốt. . .
"Ôi trời, đã lâu như vậy tôi còn tưởng em gái đó sẽ ra tay rất nhanh, thì ra chưa à. . ." Ôn Lương kinh ngạc, nhưng không ai nhìn ra trong nụ cười của nàng có vài phần đắc ý.
Chu Nguyên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén, "Nói, chuyện gì?" Có chuyện, tuyệt đối có chuyện. . .
"Ai da, cô đừng có hung dữ thế, tốt xấu gì tôi cũng là bạn nối khố của cô không phải sao~ " Ôn Lương đê tiện cười, đưa tay chụp lên đầu Chu Nguyên.
Chu Nguyên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy móng vuốt nàng vung xuống đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Đừng có giả bộ thân thiết, thành thật nói ra cho tớ."
"Giờ có thân hay không thân đây hả!" Ôn Lương vung tay thoát khỏi trói buộc của Chu Nguyên, vẻ mặt khó chịu xoa xoa cổ tay mình.
"Trưa nay tớ đãi!" Chu Nguyên nhìn bộ dạng ngu ngốc của Ôn Tiểu Lạnh, quyết định phối hợp một chút để đạt được mục đích.
"Ai da, cô tuyệt đối là con ruột của mẹ cô, là bạn nối khố của tôi, đại gia đến đây cho tiểu nhân ôm bắp đùi cái!" Ôn Lương nghe vậy, vui vẻ ra mặt ôm cổ Chu Nguyên, bộ dạng 'tôi biết cô là người tốt mà'.
". . ." Chu Nguyên đẩy nàng ra, "Mấy người không sợ chị dâu đánh chết à?" Ban ngày ban mặt cả gan ăn đậu hũ của muội muội, tỷ tỷ không cắt cái chân chó của mấy người. . .
*Chân chó còn có ý là nịnh bợ :v
"Không sao đâu, chị dâu sẽ không đánh chết cô, dù sao cô cũng là em trai tôi mà. . ." Ôn Lương mặt mày sáng rỡ, vô cùng vui sướng nói ra chân tướng với Chu Nguyên. Chu Nguyên suy nghĩ một chút, nếu như nói việc này cho chị dâu cũng chính