Đệ tứ thập tam chương: Ông nhà và này nọ
Sau khi dỗ Lạc Lạc đi ngủ thì đã hơn 11 giờ, Chu Nguyên nhìn đứa trẻ đã ngủ say, nhẹ nhàng khép quyển sách trên đùi lại, thở phào một hơi. Không phải hôm nay con bé đã giỡn rất hăng sao, vậy mà còn sức lực dằn vặt nàng lâu như vậy, quả nhiên tiềm lực là vô hạn. Không biết đại hội thể thao ngày mai còn có tinh thần như thế không nha.
Chu Nguyên cười cười, đưa tay đẩy sợi tóc mềm mại trên gương mặt con bé đi, nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon, tiểu ngốc nghếch." Từ từ đứng dậy, bỏ quyển sách lên đầu giường, khẽ khàng bước ra khỏi phòng.
Tô Mộc Nhiễm vừa tắm xong, lúc Chu Nguyên kể truyện cho Lạc Lạc nàng cũng không xen vào được, vì vậy chơi với hai người họ một lúc thấy thời gian không còn sớm nữa nên đi tắm. Nàng lau tóc đúng lúc gặp phải Chu Nguyên vừa ra khỏi cửa phòng, đè thấp âm thanh hỏi, "Lạc Lạc ngủ rồi?"
Người trước mặt nàng mang theo hương sữa tắm thơm ngát, dễ chịu khiến nàng hoa mắt mê mẫn, Chu Nguyên ngẩn ra, cũng đè thấp giọng trả lời, "Ừm, em phải về, đã hơn 11 giờ rồi." Nàng chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, ý bảo đối phương đã khuya rồi.
Tô Mộc Nhiễm sửng sốt, cũng hiểu được không còn sớm nữa, dịu dàng cười cười, ngừng lau tóc, đi về phía cửa, "Vậy cô mở cửa cho em."
"Ừm, phiền cô." Chu Nguyên cười, đi theo nàng. Mái tóc dài rối tung xõa trên đầu vai, bên ngoài cần cổ trắng như tuyết bị màu tóc đen che lấp như ẩn như hiện, kèm theo mùi hương trên người nàng truyền đến, chặt chẽ bắt tay tầm nhìn của Chu Nguyên.
Rốt cuộc là hương gì. . . tại sao lại. . . tại sao lại thơm đến vậy?
Lúc đến cửa bỗng nhiên Tô Mộc Nhiễm quay đầu lại, thiếu chút nữa khiến Chu Nguyên đang đi rất gần nàng đụng phải người nàng. Bất ngờ không kịp phòng bị, cơ thể Chu Nguyên hơi ngửa ra sau, tránh cho thiếu chút nữa đụng phải Tô Mộc Nhiễm. Mùi hương dễ chịu bỗng nhiên đến gần, tim mạnh nảy lên một cái. Kiềm chế trái tim, Chu Nguyên ổn định lại cơ thể đang lung lay, giống như để che đậy, lên tiếng hỏi, "Sao vậy?"
Tô Mộc Nhiễm chỉ bộ đồ trải trên sofa, buồn cười nói, "Em không lấy quần áo sao?"
Chu Nguyên nhìn qua hướng này chỉ, thấy bộ đồ mục sư vô cùng bắt mắt kia, bỗng tỉnh ngộ, "À, em xin lỗi, cám ơn đã nhắc nhở. . ." Dứt lời, bước nhanh về phía đó nhặt lấy đồ. Tô Mộc Nhiễm đứng ở cửa nhìn bóng dáng cao gầy của đối phương, cười lắc đầu. . .
*=v= tình cảnh thật 3 chấm
Đứng ở cửa đổi về giày của mình, rất nhanh Chu Nguyên đã bước ra ngoài, đứng ở cửa nói tạm biệt với Tô Mộc Nhiễm, "Tạm biệt." Tô Mộc Nhiễm mới tắm xong cho nên tựa bên trong cửa không có đi ra, nói tạm biệt với Chu Nguyên, "Nhanh trở về một chút, không còn sớm nữa, trở về thì nên đi ngủ, ngủ ngon." Nàng cười với Chu Nguyên, môi mắt cong cong, cũng câu luôn tâm tình Chu Nguyên chôn trong đáy lòng ra.
Chu Nguyên nhìn nụ cười nhu hòa của nàng, cười híp mắt đáp lại, cũng nhẹ giọng trả lời, "Vâng, ngủ ngon."
"Đi đường cẩn thận, cô đóng cửa, bái bai." Đối phương vẫy vẫy tay, dễ dàng nhận thấy đối phương đang rất vui vẻ.
Chu Nguyên mang theo bộ đồ, trước lúc vào thang máy liếc mắt nhìn lại, vẫn thấy đối phương canh ở cửa dặn dò nàng, ý cười trong đáy mắt càng thêm rõ ràng. Nàng cũng vẫy vẫy tay với đối phương, vui vẻ đi vào thang máy. . . nháy mắt đi vào trong, nàng nghe được tiếng đóng cửa.
Trong thang máy trống trải nàng nghĩ đến động tác lú đầu từ trong ra nhà dặn dò và nói tạm biệt với nàng, cúi đầu ngây ngốc cười. . .
Động tác đó, nghĩ như thế nào, cũng thấy đáng yêu a. . .
. . .
Vì đêm qua trở về quá khuya, sáng sớm hôm sau giờ điểm tâm đương nhiên Chu Nguyên bị Dung Thanh dạy dỗ một trận. Tuy trước đó Chu Nguyên có báo sẽ về rất trễ, nhưng sau 10 giờ rưỡi Dung Thanh và Chu Hoàn vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu đương nhiên là không thể không lo lắng rồi, muốn gọi điện cho nàng lại sợ quấy rầy công việc của nàng, không gọi thì lại lo lắng cho an toàn của nàng, nói chung, Dung Thanh xoắn tới xoắn lui rốt cuộc sau khi Chu Nguyên trở về mới cảm thấy yên tâm.
Thật đúng là đứa trẻ làm người khác phải lo lắng.
Chu Nguyên nhìn cha mẹ hiếm khi quan tâm đến lộ trình của mình, thoáng chốc cảm thấy vi diệu, phải cam đoan với hai người họ nàng mới tránh khỏi bị thuyết giáo cả buổi sáng, đến 8 giờ dắt Nhuận Nhuận tới nhà trẻ.
Bởi vì hôm qua là Halloween, từ sớm cha mẹ đã hứa với bạn bè cùng đi chơi, cuộc hẹn này không thể dời lại, cho nên Chu Nguyên cũng chỉ đành đổi ca làm với một em gái trong cửa hàng rồi đưa Nhuận Nhuận tham gia đại hội thể thao.
Bất quá. . . lần này cũng có thu hoạch, nàng nghĩ. . .
Nhìn người phụ nữ cùng mặc áo nỉ giống như nàng, khóe miệng của Chu Nguyên không thể ngừng nhoẻn lên. . . ai da, đây là áo tình nhân chăng áo tình nhân chăng, tình tiết một nhà bốn người này thật đúng là không thể không hài hòa nha, chụt.
Tô Mộc Nhiễm thật sự dở khóc dở cười, không thể ngờ bộ đồ mua ở cửa hàng quần áo trẻ em hôm đó lại đụng hàng ở hôm nay. Thật đúng là. . . "Thật đúng là hữu duyên." Nàng nhìn người con gái cao hơn nàng không ít, tay dắt đứa trẻ, có hơi bất đắc dĩ. Hôm nay là lần đầu tiên Lạc Lạc tham gia đại hội thể thao, ngày quan trọng như vậy nàng nhất định phải đến, nhưng mà lật lật tủ quần áo, bộ đồ gia đình duy nhất nàng có chính là chiếc áo nỉ lần trước mua cùng lúc với Chu Nguyên, vì vậy nàng mặc cùng Lạc Lạc, chỉ là không ngờ, Chu Nguyên cũng mặc nó, thật đúng là. . . hữu duyên.
Nghe Tô Mộc Nhiễm nói, Chu Nguyên cười cong cả mắt, nàng dắt tay Nhuận Nhuận, lại đưa tay qua dắt Lạc Lạc đang mở đôi mắt trông mong nhìn nàng, nói với Tô Mộc Nhiễm, "Đã 8 giờ rưỡi rồi, nhanh lên thôi, một lát nữa lão sư nói chuyện với các phụ huynh xong đại hội thể thao mới có thể bắt đầu, chậm chút nữa là đến muộn."
Có lẽ nụ cười của đối phương quá mức ấm áp dịu dàng, làm cả Tô Mộc Nhiễm cũng không tự giác được mà môi mắt cong theo, nàng gật đầu, đưa tay dắt Lạc Lạc, cười nói, "Ừm."
Bốn người ăn mặc hầu như là giống nhau y đúc, tay nắm tay, sóng vai đi đến cổng trường, các phụ huynh khác đưa con đến, nhìn bốn người cũng không thể không nghĩ, gia đình nhà ai vậy ta,