Đệ tứ thập bát chương: Lần đầu gặp nhau và này nọ
Tiếng khóc cực đại từ truyền ra phòng khách khiến các người lớn đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm phải giật mình. Khoảnh khắc Chu Nguyên nghe thấy tiếng khóc, chưa nhận ra là ai, vô thức nhìn về phía Tô Mộc Nhiễm, quả nhiên, thấy trên gương mặt đối phương mang theo một tia lo lắng.
"Chắc Nhuận Nhuận lại nghịch ngợm rồi." Chu Nguyên nhìn Tô Mộc Nhiễm, mím môi nói. Nếu như là Lạc Lạc khóc. . . trời ơi, Đường Văn Nhuận cháu thật sự quá giỏi rồi. Hai bên trao đổi ánh mắt một cái, đứng dậy từ trên sofa bước nhanh về phòng ngủ. Trời ơi, nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a.
Tô Mộc Nhiễm đi theo Chu Nguyên, nhíu hàng mi xinh đẹp, bước dài bắt kịp nàng. Chu Nguyên vô cùng lo lắng chạy tới cửa, nhìn thấy một màn trước mặt kia thì, quả thật sáng mù hai con mắt. Vừa tới cửa, nàng liền thấy, Lạc Lạc ngồi trên người Nhuận Nhuận, dùng một loại tư thế đã vàng còn sáng, hung hăng, hôn Nhuận Nhuận dưới người. . .
Tiếng khóc, nín bặt. . .
Ế. . . đây là, tình huống gì? Chu Nguyên đỡ khung cửa, nhìn Tô Mộc Nhiễm kế bên, thấy khóe môi đối phương nhẹ giật giật. Ôn Lương và Huyên Minh Thụy cũng chạy theo, xuyên qua khe hỡ giữa Chu Nguyên và Tô Mộc Nhiễm vội vàng nhìn vào bên trong, "Làm sao vậy làm sao vậy, đứa nào khóc?" Nhìn thấy hai đứa trẻ nằm chồng lên nhau thì, cũng giật mình. . .
Căn phòng rất sáng, tư thế thân mật khắng khít của hai đứa trẻ dưới ánh đèn không chỗ nào che giấu được. Chu Nguyên giật giật khóe miệng, bước nhanh tới. . .
Miệng bị người ta lấp kín, Nhuận Nhuận nằm tư thế ưỡn bụng lên trời, nghênh tiếp cái người đè mình. Bởi vì dựa vào quá gần, cái gì nó cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy sợi tóc đối phương rơi trên mặt mình nhồn nhột. Nước chảy ra từ khóe mắt, miệng bị người lấp đầy khiến nó chỉ có thể phát ra tiếng khóc không rõ ràng, nó mếu miệng lại ngậm trúng cánh môi ướt át của người nằm trên mình, ế. . . trơn trơn nhẵn nhẵn. . . vô thức, nó há miệng, mút mút lấy như là trẻ sơ sinh.
Người nằm trên vì động tác đó của nó mà rùng mình một cái rất nhỏ, khẽ động này hoàn toàn nhắc Nhuận Nhuận phản ứng trở về, lồng ngực bị đè, khó chịu! Nó thu tay về vô thức đặt lên vai đối phương, mạnh đẩy ra, đẩy ra, đẩy được người phía trên mình ra.
Nhuận Nhuận nằm dưới đất, hai tay giơ trên không trung, sau khi Lạc Lạc bị nó đẩy ra ngã ngồi kế bên đầu gối nó, ngẩng đầu một cái, cúi đầu một cái, hai đứa con nít cứ như thế đối diện với nhau, chính là lúc này Chu Nguyên chạy đến.
Nhìn Nhuận Nhuận đẩy Lạc Lạc ra, nàng vội vàng ngồi chồm hỗm bên cạnh Nhuận Nhuận, kéo con bé đứng dậy, "Nhuận Nhuận, Nhuận Nhuận, té đụng đâu rồi? Đau ở đâu?" Nàng ôm con bé vào lòng, kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Con người quen thuộc đến bên cạnh, ủy khuất Nhuận Nhuận nghẹn nãy giờ liền trào ra, nó chớp chớp mắt nhìn Chu Nguyên, lại nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm đang ôm Lạc Lạc, đối phương cũng là biểu tình sợ ngây ngẩn, mếu miệng, xoay người lại ôm cổ Chu Nguyên, oa một tiếng khóc tiếp, "Oa oa oa. . . oa oa oa. . . tiểu di, em ấy bắt nạt con, tiểu di, em ấy bắt nạt con. . ." Nó ôm chặt lấy Chu Nguyên, ôm đến Chu Nguyên sắp thở không nổi, Chu Nguyên ngã ngồi xuống đất, cổ bị chiếc đầu nhỏ của nó đè lên, giọt nước mắt nóng hổi nối tiếp nhau chảy xuống.
Chu Nguyên vừa nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế này của nó liền đau lòng cực kỳ, vội vàng ôm nó, vừa kề lên đầu nó vừa dỗ, "Ừ ừ ừ, đừng khóc đừng khóc, Nhuận Nhuận đừng khóc a, con đau ở đâu nói cho tiểu di biết? Không khóc nha. . ." Xoa xoa chiếc đầu nhỏ Chu Nguyên còn không quên lại hỏi đau ở đâu. Dù sao vừa rồi thấy Lạc Lạc đè trên người nó, không chừng làm đau ở đâu.
Lạc Lạc nhìn Nhuận Nhuận ôm cổ Chu Nguyên khóc tê tâm liệt phế, cũng sợ ngẩn người ra, nó mếu miệng nhìn Chu Nguyên, nước mắt cũng ào ào đổ ra. . . "Oa oa oa oa oa oa. . ."
Tô Mộc Nhiễm đứng phía sau nhẹ nhàng ôm nó, Lạc Lạc nằm trong lòng Tô Mộc Nhiễm, xoay người chôn vào lồng ngực nàng, khóc càng lúc càng lớn, "Không. . . không phải. . . không phải con làm. . ." Lạc Lạc nói từng hồi đứt quãng. . .
"Hu hu hu. . ."
"Oa oa oa. . ."
Ôn Lương và Huyên Minh Thụy nhìn hai gấu con nằm trong lòng phụ huynh nhà mình, một đứa khóc đứa kia khóc theo, thoáng chốc thì trợn tròn mắt. . . cái này. . . cái này là trận đấu khỉ gì vậy a, so coi đứa nào khóc lớn tiếng hơn. . .
Tình huống như vậy là không thể để hai đứa chúng nó ở cùng một nơi, Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Nguyên, trong ánh mắt mang ý hỏi, thấy Chu Nguyên gật đầu nàng liền bồng Lạc Lạc ra ngoài. Tô Mộc Nhiễm bồng con ra phòng khách, Ôn Lương và Huyên Minh Thụy cũng bị Chu Nguyên đuổi đi, hai người cùng ra giúp đỡ dỗ con bé. Tô Mộc Nhiễm vỗ vỗ lưng Lạc Lạc dỗ một hồi, chờ con bé bình tĩnh lại mới nhẹ nhàng hỏi, "Lạc Lạc nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra có được không? Con đánh nhau với Nhuận Nhuận sao?"
Lạc Lạc nằm trong lòng Tô Mộc Nhiễm, tay phải cầm cánh tay Tô Mộc Nhiễm, gương mặt còn chưa khô nước mắt, con ngươi đỏ bừng, thút tha thút thít trả lời, "Không. . . không phải. . . không phải con, con. . . con không có đánh. . . tự chị ấy, tự chị ấy. . . ngã xuống giường. . ." Vì khóc cho nên chưa lấy lại hơi, nói cũng gián đoạn, lẫn lộn cả lên. Nhưng Tô Mộc Nhiễm vẫn nghe hiểu con bé nói gì, nàng cầm khăn tay lau nước mắt nước mũi cho Lạc Lạc, nhẹ nhàng nói, "Ừm, Lạc Lạc không đánh nhau, không đánh nhau là trẻ ngoan. Một lát nữa đi xin lỗi Nhuận Nhuận có được không?"
"Dạ. . ." Thấy mẹ không có ý trách cứ, cũng hiểu vừa rồi mình đè người ta dưới đất là sai, cũng ngoan ngoãn bằng lòng.
Ba người lớn lại dỗ dành Lạc Lạc một hồi, lúc này mới đỡ hơn, nhìn tình hình cũng đã tạm ổn, Tô Mộc Nhiễm liền dắt con gái, "Bây giờ chúng ta đi xin lỗi Nhuận Nhuận có được không?"
"Dạ." Tùy ý mẹ dắt mình vào phòng, Lạc Lạc dè dặt đi theo sau.
Lúc Tô Mộc Nhiễm đưa Lạc Lạc đến gõ cửa xin lỗi, Nhuận Nhuận đã sớm nín khóc. Chu Nguyên dỗ nó một hồi mới nghe nó nức nở giải thích đại khái, ngoại trừ bị Lạc Lạc đè hôn như vậy, gốc gác vấn đề không có liên quan đến Lạc Lạc. Cái con nhỏ này hơn một nửa là bị dọa sợ, ủy khuất nên mới khóc.
Bởi vì sợ ngủ say con bé sẽ lọt xuống giường cho nên giường của Chu Nguyên không cao, hơn nữa góc giường là hình tròn, mét rưỡi gần giường cũng lót thảm, vì vậy Nhuận Nhuận té cũng không đau, nhưng thật ra bị Lạc Lạc đè như thế nó thấy khó chịu.
Chu Nguyên giúp nó xoa lưng dỗ một hồi, sau đó lấy một viên kẹo trên hộp kẹo ở tủ đầu giường đút nó, con bé liền nhai kẹo đắc ý gối đầu trên đùi Chu Nguyên nghỉ ngơi.
Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên ngồi bên giường vuốt tóc Nhuận Nhuận đang nằm trên đùi mình, dắt Lạc Lạc đến hỏi, "Nhuận Nhuận không có việc gì chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Không có." Chu Nguyên lắc đầu, nhìn về phía Lạc Lạc bên cạnh nàng, "Lạc Lạc đến đây." Nàng vẫy vẫy tay ý bảo con bé đến.
Lạc Lạc dắt tay Tô Mộc Nhiễm, ngẩng đầu nhìn qua nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần do dự, Tô Mộc Nhiễm cúi đầu nhìn nó, cười gật đầu, "Đi thôi, nói xin lỗi với Nhuận Nhuận."
Lạc Lạc lại nhìn nàng, thả lỏng tay, đi đến bên Chu Nguyên. Nó đứng trước người ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Nguyên, lại nhìn thoáng qua Nhuận Nhuận nằm trên đùi Chu Nguyên từ khi hai mẹ con Tô Mộc Nhiễm đi vào liền ngạo kiều nhắm mắt lại không muốn để ý tới ai, cố lấy dũng khí, đề cao giọng nói, "Nhuận Nhuận, em xin lỗi."
Chu Nguyên nghe vậy đưa tay xoa xoa đầu Lạc Lạc, cười với nó. Sau đó đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Nhuận Nhuận, "Được rồi, em ấy cũng nói xin lỗi rồi, Nhuận Nhuận nhanh đứng lên."
Nhuận Nhuận lắc lắc người, mặc kệ Chu Nguyên, Chu Nguyên liền véo mũi nó xoa má nó, khiến nó cố sức lấy tay Chu Nguyên ra, nhưng thất bại lần lược. Rốt cuộc cũng làm tiểu tổ tông này xù lông, sau đó cuối cùng cũng chịu mở mắt.
Nhuận