Đệ ngũ thập lục chương: Lời hứa và này nọ
"Vậy, hiện tại em có thể trở về sao?" Lưu lão sư tới đây cùng Chu Nguyên sau khi một mình đi nộp viện phí, nhìn tình huống hiện tại phải vội vàng đi họp cho nên hắn liền ném Chu Nguyên cho Tô Mộc Nhiễm, yên tâm đi. Biết được Chu Nguyên không có trở ngại Tô Mộc Nhiễm cũng thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn con mắt được băng bó của đối phương, nói như vậy.
"Hả, à, có thể, không sao." Chu Nguyên gật đầu, nàng cúi người lấy áo khoác của mình đặt trên giường, đến bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, "Lão sư chúng ta đi thôi."
"Ừm, Ôn Lương cũng đi cùng đi, cô chở." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, mang theo hộp giữ nhiệt cười nói với Ôn Lương.
"Vâng."
Tô Mộc Nhiễm vốn tới thăm bệnh, dưới tình huống Chu Nguyên được ngôi sao may mắn chiếu xuống, trở thành tài xế đưa rước. . .
Chở Ôn Lương về nhà trọ của nàng, dọc đường đi Ôn Lương ngồi sau xe chít chít meo meo cùng hai đứa nhỏ. Chu Nguyên ngồi ở phó lái, nhẹ nhắm mắt lại. Đèn đường mờ nhạt trộn lẫn với các bóng đèn nê-ông bên cửa hàng, tràn đầy màu sắc rọi lên mặt nàng, các ánh đèn giống như một màn sương trắng bao phủ lấy gương mặt như bạch ngọc. Khi đến ngã tư đường, đèn vừa chuyển đỏ, Tô Mộc Nhiễm nghiêng đầu, trong lơ đãng ánh mắt lướt đến bên Chu Nguyên, tim bất tự giác đập lỗi nửa nhịp. Cái trán bằng phẳng, mắt trái bị che đi, sống mũi cao ngất, cánh môi mím lại mỏng như lưỡi dao, hết thảy tất cả, dưới ngọn đèn ảm đạm, đan vào nhau tạo thành mỹ thiếu niên mê hoặc. . .
Dáng người đúng là tinh xảo. . . Tô Mộc Nhiễm thu hồi ánh mắt, nhìn những con số màu đỏ không ngừng thay đổi, nghĩ như vậy.
Sau khi đưa Ôn Lương về nhà trọ, hai người chở tụi nhỏ về nhà, xe dừng dưới lầu nhà Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm cởi dây an toàn bước xuống mở cửa xe, lúc đó vốn định chia tay cùng Chu Nguyên, không ngờ bảo bối nhà nàng lại ôm chân Chu Nguyên đòi đóng gói mang nàng về nhà. (Yêu chết editor rồi) Thấy Chu Nguyên bất đắc dĩ nhìn mình Tô Mộc Nhiễm cũng chỉ cười khẽ một chút, đi theo con bé cùng về nhà Chu Nguyên.
Nói chung, trước tiên cứ đi theo đứa trẻ này về nhà là được rồi.
Trong nhà không có ai, cho nên lúc mở cửa hơi lạnh liền đánh vào mặt, Tô Mộc Nhiễm dẫn hai đứa nhỏ vào nhà, Chu Nguyên mở ngọn đèn lớn ở phòng khách, để hai đứa nhỏ chơi đùa trên sofa còn mình thì vội vàng chạy về phòng. Tô Mộc Nhiễm thấy nàng vừa vào cửa liền đem hộp giữ ấm đặt lên bàn trà ở phòng khách, còn mình thì chạy về phòng, nên hỏi, "Chu Nguyên, em không ăn cơm trước sao?"
Chu Nguyên đứng ở cửa, nhìn Tô Mộc Nhiễm đang đi về phía mình, cười cười, "Ừm, thấy khó chịu, em đi tắm trước." Hôm nay nàng chơi bóng rổ cả người toàn là mồ hôi, từ lúc ở bệnh viện nàng đã nhớ nhung muốn đi tắm, giờ về đến nhà không nhào thẳng vào phòng tắm mới là lạ.
Tô Mộc Nhiễm đứng trước mặt nàng, đánh giá bộ dạng toàn thân mặc đồng phục bóng rổ, vẫn giống như xưa sạch sẽ ngăn nắp, cúi đầu nhìn đầu gối lộ ra ngoài, làn da tuyết trắng nhuộm một mảnh máu bầm rõ ràng nhìn thấy được, liền cau hàng mi xinh đẹp, dời tầm nhìn khỏi đầu gối nàng, ngẩng đầu đối mặt với Chu Nguyên bị băng gạc bao lấy một mắt, chăm chú nói, "Ừm, được, tắm rửa xong ra ăn cơm, nhưng mà, nhớ là không được gội đầu, vết thương chạm nước là không tốt."
". . ." Chu Nguyên nhìn nàng, mím môi cười. Sao có thể không gội, hôm nay nàng đổ mồ hôi đầy người, bẩn muốn chết, nếu như không bị thương nàng muốn ngâm cả người ở trong nước rồi. Khó xử nhìn Tô Mộc Nhiễm, nàng thử nói, "Vậy, nếu như cẩn thận một chút có lẽ sẽ không đụng nước đúng không?"
Tô Mộc Nhiễm nhìn chằm chằm bộ dạng dè dặt này của nàng, đại khái cũng hiểu được nàng nghĩ gì, vì vậy chỉ nhìn chằm chằm, không nói.
"Khi nãy bác sĩ cũng bảo, có thể gội đầu chỉ cần đừng để vết thương đụng nước là được. Cho nên. . . hôm nay em chơi bóng cả người đều là mồ hôi, tóc cũng ướt, nếu như không gội. . ." Nàng sẽ tự ghét mình tới ngủ không yên!
Nhìn bộ dạng như là thật sự không gội đầu sẽ chịu không nổi của nàng, Tô Mộc Nhiễm nhíu mày suy tư một chút rồi cũng dung túng cho nàng, quay qua nói với Chu Nguyên, "Cũng được, nhưng mà phải để cô giúp em." Nàng nghĩ, nếu như Chu Nguyên tự mình gội vô luận thế nào cũng có khả năng làm mắt mình dính nước, nếu như có nàng giúp thì đảm bảo hơn một chút.
Thế nhưng Chu Nguyên nghe đề nghị đó, nháy mắt liền 囧. Cận cao độ khiến nàng không thấy rõ gương mặt của người phụ nữ này, nàng không nhìn được biểu tình trên đó, nhưng nghe ra sự nghiêm túc trong lời của nàng, mặt khúc gỗ lầm bầm nói, "Vậy, phiền cô."
Cũng không phải Tô Mộc Nhiễm chỉ nói rồi thôi, nàng thật sự buộc tóc đuôi ngựa rồi theo Chu Nguyên vào phòng tắm giúp nàng gội đầu. Đối với Tô Mộc Nhiễm mà nói, Chu Nguyên bây giờ giống như em nhỏ trong nhà, thấy nàng bị thương thân làm tỷ tỷ có thể giúp gì thì giúp đó. Lúc gội đầu cũng vô cùng tự nhiên, chỉnh độ ấm của nước, hỏi mạnh nhẹ và này nọ, vô cùng dịu dàng săn sóc.
Thế nhưng Chu Nguyên không giống vậy, cảm nhận sự tồn tại của người phụ nữ ấy phía sau lưng, tim của nàng đập nhanh như nếu không ngăn lại nó sẽ bay đi mất, cả người đều xao động. Nàng mặc áo nằm trong bồn tắm, đưa đầu ra mép bồn, Tô Mộc Nhiễm an vị ở phía sau tỉ mỉ giúp nàng gội đầu.
Chu Nguyên nhắm hai mắt, cảm giác ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng xuyên toa trên đầu lại càng gia tăng, đặt hai tay trên bụng, cảm nhận sự tồn tại của người phụ nữ ấy, nhắm mắt lại trong đầu nhớ lại lúc Tô Mộc Nhiễm nắm tay nàng trong tay. Nàng nhớ rõ lúc đó mình cũng nhắm mắt như vậy, âm thanh xung quanh rất ầm ĩ, hơi lạnh của thuốc sát trùng lau trên mí mắt, từng bóng người mờ mờ ảo ảo tiếp nhau ở trước mặt hớt hải gắp mảnh thủy tinh ra, trong thế giới không thể nhìn rõ, nỗi hoảng sợ trong đáy lòng nương theo đau đớn bắt đầu lan tràn, bàn tay lành lạnh của Tô Mộc Nhiễm chính tại lúc ấy chạm lên tay nàng.
Lành lạnh, mềm mại