Đệ ngũ thập cửu chương: Làm cơm và này nọ
Cơm trưa hôm nay là Tô Mộc Nhiễm chở Chu Nguyên đi ăn, sau bữa trưa Tô Mộc Nhiễm đưa Chu Nguyên về nhà. Vì đêm qua không ngủ được Chu Nguyên lượn một vòng trong nhà thì chạy về phòng ngủ, ngã xuống giường liền thiếp đi. Quà xin lỗi cũng chưa kịp dọn, nằm lộn xộn ngả nghiêng trên bàn trà ngoài phòng khách, trông đáng thương vô cùng.
Buổi chiều sau khi hết tiết Tô Mộc Nhiễm chở hai đứa nhỏ từ nhà trẻ về, rồi đưa Chu Nguyên đến bệnh viện đổi thuốc, vết thương ở mắt không quá nghiêm trọng, nhưng vì vị trí đặc thù cho nên đến kiểm tra vẫn tốt hơn. Người thay băng gạc cho Chu Nguyên là một hộ sĩ trẻ tuổi, thấy Tô Mộc Nhiễm ngồi bên cạnh còn kèm theo hai đứa nhỏ, "Chị là tỷ tỷ của em ấy hả? Đây là lần đầu tiên tôi thấy con gái cao như vậy đó, dáng vẻ hai người cũng không giống nhau."
Tô Mộc Nhiễm ở bên kia nhìn Chu Nguyên ngồi thẳng tắp hai tay đặt trên đầu gối mím mím môi, thì cười nói, "Không phải, tôi là lão sư của em ấy."
"À, tôi còn tưởng là tỷ tỷ a, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, tôi còn nghĩ chị mới đại học cơ. . ." Tiểu hộ sĩ phát ra một tiếng kinh thán, tay cũng run lên, đem băng gạc dán lên chân mày Chu Nguyên. Chu Nguyên căng thẳng tay siết thành nắm đấm đặt trên đầu gối, chân mày giật giật, cắn chặt hàm răng trong. . .
Tô Mộc Nhiễm che miệng cười khẽ, "Cô thật biết nói đùa, học đại học là chuyện rất lâu trước đây, con tôi cũng 5 tuổi rồi, đâu thể còn trẻ."
"À, lẽ nào hai đứa nhỏ bên cạnh chị là con của chị?" Tiểu hộ sĩ lại phát ra một tiếng kinh thán, đem miếng băng dán sai vị trí hung hăng xé xuống, sức lực mạnh đến muốn nhổ chân mày Chu Nguyên luôn, khiến cho Chu Nguyên lại hít một hơi lạnh.
"Ừm, phải, là đứa bên trái." Tô Mộc Nhiễm chỉ Lạc Lạc, khẽ cười nói.
Tiểu hộ sĩ nhiều chuyện cứ một câu tiếp một câu hàn huyên với Tô Mộc Nhiễm như thế, chỉ trong thời gian dán một miếng băng, tiểu hộ sĩ tỷ tỷ lanh lợi đã khen Tô Mộc Nhiễm mấy lần. Lạc Lạc và Nhuận Nhuận sóng vai ngồi bên kia nhìn Chu Nguyên bị dán băng lên lại xé ra, nghe tiếng xé băng soẹt soẹt, vẻ mặt lo lắng. . .
Trong lúc sắc mặt Chu Nguyên không tốt lắm, tiểu hộ sĩ tỷ tỷ đã thay băng cho Chu Nguyên xong. Nhìn một nhóm bốn người rời đi, hộ sĩ tỷ tỷ còn giơ cánh tay lên nói bái bai. Tô Mộc Nhiễm cười nói tạm biệt với đối phương, lúc này đây đối với một người lễ phép như Chu Nguyên cũng cau có đi ra bệnh viện.
Hai đứa nhỏ đi giữa hai người lớn, rất lo lắng nhìn Chu Nguyên, vô tâm vô phế như Nhuận Nhuận rốt cuộc cũng có lương tâm, đưa tay kéo kéo góc áo Tô Mộc Nhiễm, nhìn đối phương vẻ mặt hoảng sợ nói, "Dì Tô, sau này chúng ta đừng đưa tiểu di tới nơi này có được không? Hộ sĩ tỷ tỷ vừa rồi thật đáng sợ, dán cái gì đó lên chân mày tiểu di, xé một cái soẹt, một cái soẹt, chân mày của tiểu di đều bị chị ấy nhổ hết rồi, nghe mà cũng thấy đau. . ."
Không có chú ý tới tình huống lúc đó, Tô Mộc Nhiễm vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Chu Nguyên, "Chu Nguyên, em. . ." Vô thức, Chu Nguyên giơ tay trái lên, làm bộ vuốt vuốt tóc, nói, "Không sao. . ."
Tô Mộc Nhiễm nhìn đường cong rõ ràng trên sườn mặt nàng, lo lắng mím chặt môi. . . chẳng lẽ, thật sự bị nhổ chân mày sao. . .
Lúc trở về Tô Mộc Nhiễm đưa Chu Nguyên và hai đứa nhỏ tới khu chợ gần đó mua thức ăn. Chu Nguyên đi sau lưng Tô Mộc Nhiễm, mỗi tay dắt một đứa, thấy trong tay nàng đã vác theo một đống lớn lại còn chạy tới cửa hàng bán thịt bò, nghi hoặc hỏi, "Cô còn mua nữa sao?" Trong tay nàng đã có rất nhiều đồ, còn mua nữa xác định bốn người các nàng có thể ăn hết sao?
Tô Mộc Nhiễm quay đầu cười cười với nàng, "Mua thêm một chút nữa là xong rồi." Hiện tại là giờ làm cơm tối, rất nhiều người chen chúc ở chợ, tốt xấu lẫn lộn cũng không quá an toàn, Chu Nguyên vừa lo lắng cho hai đứa nhỏ vừa lo lắng cho Tô Mộc Nhiễm, nhìn sợi dây túi plastic bị kéo giãn trong lòng bàn tay Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên nói, "Cô dắt Lạc Lạc đi, em cầm đồ cho." Dựa theo tình huống, phỏng chừng Tô Mộc Nhiễm vẫn còn tiếp tục mua, nhìn nàng xách nhiều đồ như vậy, nàng không thấy đau tay nhưng Chu Nguyên thấy đau lòng.
Tô Mộc Nhiễm quay đầu xua tay, "Không sao." Ai mà biết Chu Nguyên nháy mắt một cái với Lạc Lạc, con bé liền hớn ha hớn hở chạy tới dắt tay Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên tiện thể nắm lấy tay Tô Mộc Nhiễm, giả bộ lơ đãng lấy chiếc túi trong tay nàng. Tô Mộc Nhiễm thấy tình hình như vậy cũng chỉ ngoan ngoãn dắt Lạc Lạc.
Có Chu Nguyên hỗ trợ, Tô Mộc Nhiễm liền mang theo ba đứa nàng quét qua khu chợ một lần, mua này này nọ nọ một đống, lúc này mới cùng nhau về nhà. Chu Nguyên ngồi trên phó lái, vẫn cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng, nhưng lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào, vì vậy chỉ mím môi trầm mặc.
Quả nhiên, sau khi đi theo Tô Mộc Nhiễm về nhà, Chu Nguyên thấy phòng khách treo bong bóng và ruy băng, liền ngờ ngợ đoán được. Thấy Lạc Lạc và Nhuận Nhuận cởi giày chạy đến thư phòng chơi lắp ghép, Chu Nguyên nhìn bóng lưng Tô Mộc Nhiễm đem đồ vào bếp, cũng đi theo.
Đưa tay đẩy đẩy chiếc kính mắt trên mũi, Chu Nguyên giúp Tô Mộc Nhiễm phân loại đồ bỏ vào tủ lạnh, vừa sắp xếp vừa hỏi, "Hôm nay sinh nhật Lạc Lạc?"
"A, em đoán ra rồi à." Tô Mộc Nhiễm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Chu Nguyên, hai mắt tràn đầy tiếu ý.
Biết ngay là thế mà. Chu Nguyên giật giật khóe miệng, diện vô biểu tình đem đồ bỏ vào tủ lạnh, "Sao không nói cho em biết trước." Lạc Lạc cũng thật là, rõ ràng hôm nay sinh nhật mình mà một chút động tĩnh cũng không có, không phải đến sinh nhật trẻ con đều ầm ĩ đòi quà sao? Giống như bạn Đường Văn Nhuận đây, năm nay còn chưa đến sinh nhật đã ầm ĩ đòi quà Chu Nguyên.
"Là cô không cho nói." Tô Mộc Nhiễm cười, thấy Chu Nguyên đem nguyên liệu lát nữa cần chế biến bỏ vào tủ lạnh thì lên tiếng ngăn cản, "Ấy, cái này lát nữa muốn nấu, đừng bỏ vào."
"Ừm." Chu Nguyên nghe vậy gật đầu, đưa tay cầm nguyên liệu bỏ ra ngoài, nhìn Tô Mộc Nhiễm hiếm khi nhàn nhã tự tại như vậy, hỏi, "Sao không cho em biết?"
"Nếu như em biết sớm sẽ tặng quà cho Lạc Lạc. . ." Tô Mộc Nhiễm bất đắc dĩ đáp, "Như vậy cũng quá làm phiền em, huống chi, con nít nhỏ như vậy em mỗi ngày đều tặng quà cho nó cũng không tốt, sinh nhật cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi, em đừng chiều nó quá." Tô Mộc Nhiễm nói là thật, Lạc Lạc và Nhuận Nhuận đi theo Chu Nguyên chơi, thấy cái gì kỳ lạ quái dị, chỉ cần không quá đáng, kinh tế không túng quẫn Chu Nguyên đều mua cho tụi nó, đương nhiên thỉnh thoảng team tay vụng như Chu Nguyên còn cùng tụi nó làm một vài món thủ công, Lạc Lạc cũng mang về cất giữ. Cho nên tính ra, Chu Nguyên thật sự đúng là tặng tụi nó rất nhiều quà.
Nghe Tô Mộc Nhiễm nói vậy, Chu Nguyên đăm chiêu gật đầu, nàng ngẫm lại một chút, gần đây thật đúng là rất dung túng hai đứa nhỏ, hành động xác thật cưng chiều thái quá. Thương con nít là tốt, thương quá thì không được rồi. Vì vậy tay cầm đồ, nói cam đoan với Tô Mộc Nhiễm, "Vâng, sau này sẽ không vậy nữa."
Tô Mộc Nhiễm thấy bộ dạng nàng nghiêm túc như phải quyết định chuyện quan trọng gì đó, đưa tay xoa đầu nàng, ôn nhu cười, "Làm gì nghiêm túc như vậy, cô cũng không có mắng em, được rồi, em ra ngoài chơi với tụi nó đi, cô làm cơm, ở đây không cần em."
Hành động sờ tóc tỏ ý thân thiết vô cùng này thật ra Chu Nguyên không có khó chịu, thấy nàng giục mình ra ngoài, nhướng mi nói,