Đệ lục thập tứ chương: Thiên nga kiêu ngạo
Trên xe, Chu Nguyên đưa balô của mình ra sau cho Huyên Minh Thụy, để nàng đặt lên ghế sau. Sau đó thì đeo dây an toàn theo yêu cầu của Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua nàng, đúng lúc đối phương cũng nhìn lại, mím môi, không có dự định sẽ quay mặt đi, cho nên cứ như thế nhìn chằm chằm đối phương.
Tô Mộc Nhiễm thấy nàng nhìn mình như thế, sửng sốt một chút. Nàng đặt tay trước người, tư thế ngồi ngay ngắn, nghiêm trang chờ nàng khởi động xe, Tô Mộc Nhiễm cười cười với nàng, quay đầu, nhấn chân ga cho xe chạy đi.
Huyên Minh Thụy ngồi hàng ghế sau ôm cặp, nói chuyện câu được câu không với Chu Nguyên, trước lúc xuống xe còn ngàn vạn lần dặn Chu Nguyên đêm 31 nhất định phải từ chối tất cả lời mời, phải theo nàng đón giao thừa. Mãi cho đến khi Chu Nguyên gật đầu, lúc này nàng mới cảm thấy mỹ mãn, đóng cửa xe xong vô cùng thoải mái chạy về phía bạn bè đã đợi sẵn của mình. Làm cho Chu Nguyên nhìn theo bóng lưng của nàng, vẻ mặt hắc tuyến.
Tiễn Huyên Minh Thụy xuống xe Tô Mộc Nhiễm liền chậm rãi chạy về phía trước. Trong xe chỉ còn hai người, tốc độ ổn định, không gian nhỏ hẹp hiển nhiên rất yên tĩnh thoải mái.
Tô Mộc Nhiễm chạy xe, mắt chằm chằm nhìn giao thông phía trước, cười nói, "Cô còn tưởng Huyên Minh Thụy là một cô bé hay xấu hổ, không ngờ lại là một người hoạt bát như thế." Từ sau hôm sinh nhật Chu Nguyên, đôi khi tình cờ gặp nhau vài lần, nàng đều cảm thấy Huyên Minh Thụy vô cùng ngại ngùng và nhút nhát, không ngờ lúc đùa giỡn với Chu Nguyên lại hào sảng như thế, tương phản này quả thật làm nàng ngạc nhiên.
"Từ nhỏ đến lớn cậu ấy đều hoạt bát như thế." Tuy trước khi lên cao trung không thân thiết lắm, nhưng tốt xấu gì cũng từ nhà trẻ cho đến sơ trung đều 'tìm đường chết' học cùng một lớp với Huyên Minh Thụy, là đứa ầm ĩ phá phách đại vương trong lớp học, Chu Nguyên không muốn biết cũng khó. Hai tay giao nhau, Chu Nguyên lại bắt đầu vô thức chơi đánh ngón cái, bình luận về Huyên Minh Thụy một câu như thế.
"A, vậy à, thế còn em, từ nhỏ đến lớn đều điềm đạm ít nói như vậy sao?" Tô Mộc Nhiễm lái xe, thuận miệng nói một câu như thế.
Chu Nguyên cúi đầu, nhoẻn khóe môi, "Chắc là vậy." Ở thời kỳ nổi loạn nàng có từng làm ầm ĩ một ngày, đại thể chắc cũng được tính là một đứa trẻ điềm đạm ít nói.
Tô Mộc Nhiễm nghe vậy thì cười, nhớ đến hôm hai đứa nhỏ quậy phá, nàng đứng trước mặt tụi nó nghiêm túc răn dạy, và cả cách thức 'đánh một roi cho một viên kẹo', biểu cảm khi đó nàng giấu trong đáy mắt, thì nhịn không được bật cười. Nhín thời gian quay đầu qua nhìn bộ dạng quai bảo bảo hôm nay của nàng, cùng hào quang nàng tỏa ra thật đối lập, Tô Mộc Nhiễm rất tán thành cách nói của khuê mật nhà mình: Tiểu bằng hữu này thoạt nhìn rất hiền lành, nhưng tuyệt đối là một người vừa hắc* lại vừa muộn tao.
*Nghĩ theo hướng đa nghĩa ý
"Ừm hửm." Tô Mộc Nhiễm vui vẻ phát ra một thanh điệu, quyết định đổi đề tài, "Hôm nay em thi thế nào, có khó không?"
"Tàm tạm, bài viết và đọc không có vấn đề gì lớn." Đối phương hỏi cái gì nàng liền ngoan ngoãn đáp cái đó, Chu Nguyên lúc nào cũng vậy.
"Nhưng nghe và dịch rất khó nha, em tự tin đạt được 500 điểm chứ?" Tô Mộc Nhiễm thấy đèn đường chuyển đỏ, bắt đầu giảm tốc độ, ngừng lại trước lằn đường. Chu Nguyên nhìn dáng vẻ thoải mái tự tại của nàng, có chút bất đắc dĩ nói, "Lão sư, cô đề cao em quá rồi." Nàng có thể đậu là không tệ rồi, 500 điểm, quả thật đừng nghĩ đến. Sở trường của nàng không phải ở môn này, nàng tự biết mình có bao nhiêu phân lượng.
"Sao lại thế, em cố gắng như vậy, cô vẫn có chút lòng tin với em." Tô Mộc Nhiễm nhìn con số không ngừng thay đổi, giọng điệu thoải mái đùa giỡn với Chu Nguyên.
". . ." Cô cũng nói cô chỉ có chút lòng tin thôi mà, vậy ra cô vừa đùa em sao?! Chu Nguyên quay đầu nhìn qua Tô Mộc Nhiễm, hết biết nói gì.
"Ha ha. . ." Chu Nguyên cười nhạt, quyết định đổi chủ đề, "Cô có nhận được thư mời của Ôn Lương chưa, về tiệc Noel."
Đèn đổ rốt cuộc cũng chuyển xanh, Tô Mộc Nhiễm nhấn ga từ từ đi tới. Vừa chú ý giao thông vừa trả lời Chu Nguyên, "Ừm, em nói buổi hữu nghị hai lớp à, hình như là có." Hôm qua ở phòng làm việc nàng có thấy một thư mời màu đỏ, sau khi nhìn lướt qua thì bỏ dưới chồng sách.
". . ." Chu Nguyên quay đầu qua nhìn nàng chằm chằm, diện vô biểu tình. Tô Mộc Nhiễm mím môi, cười khẽ một chút, "Được rồi được rồi, trở về cô sẽ xem. Thật là, trực tiếp nhắn tin cho cô là được rồi, phát thư mời làm chi, thật đúng là vừa lãng phí tiền vừa. . ."
"Phiền toái đúng không." Chu Nguyên nghe nàng nói, cảm thấy không còn lời bình luận. Người này a, nếu không phải công việc quan trọng hoặc là chuyện của người thân, bảo nàng để ý nhiều hơn một chút cũng khó khăn, hơn nữa các chủ nhiệm trên đại học cơ bản đều là trạng thái cái gì cũng không quản, mấy tháng đầu còn để ý, sau đó cái gì cũng giao cho phụ đạo viên và ban trợ, hoàn toàn không thèm quan tâm thật đúng là. . . làm Chu Nguyên vừa yêu vừa hận!
"Ha, vốn là như vậy mà, đưa thiệp mời còn phiền các em đến phòng làm việc một chuyến, không tốt chút nào a." Tô Mộc Nhiễm cắn môi, ra vẻ rất bất đắc dĩ, "Mấy giờ bắt đầu, ở phòng học nào?"
"Buổi tối bảy giờ ở 11-302, mà thôi." Chu Nguyên suy nghĩ một chút, nói với Tô Mộc Nhiễm, "Hôm đó em gọi điện thoại báo cho cô." Cũng khỏi phải nhắc đi nhắc lại.
"Được đó." Xe chậm rãi chạy về phía tiểu khu, Tô Mộc Nhiễm đậu xe ở chỗ của mình, hai người bắt đầu mở cửa xuống xe.
Chu Nguyên gật đầu, cầm lấy balô từ ghế sau, đi về phía nhà của mình, "Em đi trước, cám ơn cô, bái bai."
Tô Mộc Nhiễm bước xuống, bọc chặt chiếc áo khoác, nhìn bóng lưng Chu Nguyên, nói theo, "Chu Nguyên. . ."
"Hả?" Chu Nguyên quay đầu lại, lưng đeo balô nghi hoặc nhìn đối phương.
Tô Mộc Nhiễm nhìn nàng đứng cách mình hai mét, lại sững sờ một lúc. Chiếc áo khoác vừa người, quần trắng, giày tuyết đen, phối trên người nàng càng khiến cơ thể vốn cao càng thêm vẻ thon dài. Tô Mộc Nhiễm ngẩng đầu nhìn gương mặt nàng, mấy hôm trước vừa tỉa một ít tóc, kiểu dáng rất tự tại, cộng thêm độ dài chênh lệch càng khiến người nàng thêm thanh tĩnh như nước.
Tô Mộc Nhiễm cười cười với đối phương, nhìn đôi mắt nghi hoặc của Chu Nguyên, nói, "Sau này đừng đùa giỡn với người khác ở trạm xe công cộng, rất nguy hiểm." Lỡ như ngã xuống đường đụng phải xe, vậy thì thảm rồi.
Chu Nguyên nghe vậy mím môi, lập tức gật đầu, "Vâng, cám ơn đã nhắc nhở, sau này sẽ không."
Tô Mộc Nhiễm cười khẽ, "Vậy là tốt rồi, à phải, còn có. . . kiểu tóc mới của em rất đẹp." Nói xong những lời này, nàng xoay người đi về phía nhà mình.
Chu Nguyên đeo balô, nghĩ đến câu nói cuối cùng của nàng, chân mày nhíu lại. Tóc này mấy hôm trước nàng mới cắt a, khi đó Tô Mộc Nhiễm nói cắt còn quá dài, sao hôm nay đổi ý rồi. Đối với việc này thật tình Chu Nguyên nghĩ không ra, ngẫm một hồi thì tới cửa nhà mình. Thỉnh thoảng ngớ ngẩn như Chu Nguyên đoán là người trong lòng đang khen ngợi mình, cho nên đắc ý cho đến khi vào nhà, vui vẻ đến nỗi khiến cho Chu Hoàn hoài nghi có phải lão sư ra đề thi hôm nay bị ngáo hay không, đơn giản đến làm cho Chu Nguyên không hề áp lực nắm chắt điểm tuyệt đối. . .
Dù sao. . . hôm nay lúc con gái ông ra ngoài vẻ mặt rất nặng nề a. . . sát khí mang theo 'gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê'* làm cho Chu Hoàn cảm thấy nếu năm nay con bé không đậu tuyệt đối sẽ một đi không trở về*. . .
*Hai câu thơ của Kinh Kha nói với những người tiễn mình tại bờ sông Dịch (biên giới nước Triệu)
Sau cuộc thi cấp 6 Chu Nguyên lại đón thêm hai môn tự chọn, cuối cùng thi cử xong xuôi tất cả các môn. Còn lại, cũng chỉ có một tháng nữa là đến kỳ thi chuyên ngành, cho nên mấy ngày nay hôm nào cũng ngâm mình trong thư viện ôn bài cùng Ôn Lương, ngày ngày trôi qua vẫn rất phong phú.
Rất nhanh, thời gian lặng lẽ trôi đến ngày 25 —— ngày giao lưu quan hệ học tỷ học muội lớp tiếng Đức. Buổi chiều không tới 4 giờ Chu Nguyên đã bị Ôn Lương lôi đến phòng tổ chức tiệc, giúp đỡ trang trí.
Khắp phòng treo đầy tuy băng và bong bóng, Chu Nguyên cùng một đám em gái dùng ruy băng cột bong